Chương 8

Nghe đứa con gái thanh thuần thuần khiết của mình liên tục mở miệng nói những từ ngữ dơ bẩn, tôi bất đắc dĩ vỗ bàn chặn lại những lời tiếp theo của nó, nói: “ Đừng nói nữa, đó là chuyện riêng tư của mẹ con, hi vọng con sau này đừng dòm ngó cuộc sống riêng tư của mẹ con nữa. Cha thấu hiểu cũng như tin tưởng mẹ con”.

Con gái thấy tôi vỗ bàn, lập tức yên tĩnh lại,ngậm miệng lại nhìn tôi muốn nói lại thôi.

Tôi thấy nó như vậy bất đắc dĩ nói: “Con còn lời gì muốn nói thì nói luôn đi, chỉ là đừng nói những lời thô tục như vậy nữa”.

Con bé cắn môi, mắt hơi sáng lên, hơn nửa ngày mới bảo: “Ba ba có một số việc con không muốn nói, cha luôn nói là hiểu mẹ, tin tưởng mẹ, kỳ thật ba hiểu mẹ rất ít. Hơn một tháng trước, có một ngày mẹ cho là chúng ta đã đi học hết, cho nên ngày đó đến cửa mẹ cũng không khoá, con vừa khéo quên mang đồ nên quay về, đem âm thanh nghe được rõ ràng, cha luôn nghĩ là cha hiểu mẹ, nhưng cha có biết ngày đó mẹ kêu tên ai không?”

Tôi thấy con bé giọng nói trịnh trọng, ẩn ẩn có dự cảm bất an, trái tim không khỏi treo lên, bảo: “Mẹ con kêu tên ai?”.

Tử Kỳ cắn môi nói: “Tử Hiên, Tử Hiên, con trai ngoan của mẹ, mẹ sắp bị con địt chết…”

Lời con bé nói giống như một quả bom, khiến đầu óc ta ầm ầm nổ vang.

Một người thật sự có thể hoàn toàn hiểu rõ một người khác sao, cho dù là làm bạn với nhau mười mấy năm, khi tình yêu còn vẹn nguyên như chưa từng thay đổi, cho dù quen thuộc với nhau đến mỗi tấc da dẻ hay đến từng điểm mẫn cảm.

Ngay cả như vậy, trong nội tâm vẫn có một góc trong xó xỉnh tối tăm dơ bẩn, cũng quyết không mở ra trước mặt đối phương, chỉ có thể trong vô tình khiến tôi lẻn vào nhìn thấy đến tột cùng.

Đầu óc của tôi lùng bùng, hỗn loạn thành một đống tương hồ, đầy các loại ý nghĩ lung tung phiền toái.

Con gái thấy tôi bộ dạng thất hồn lạc phách, có chút đau lòng nói: “Ba ba ngu ngốc, một người làm sao có thể hoàn toàn hiểu được một người khác, loại người lẳng lơ giống mẹ, không đáng để cha thương tâm nha”.

Đau lòng sao? Thế thì hình như không có, tôi chỉ không biết vì sao đối tượng của cô ấy lại là Tử Hiên, con trai của cô ấy, từ trong cơ thể cô ấy mà sinh ra, chậm rãi nuôi nấng dần lớn lên, cô ấy không cảm thấy ghê tởm sao?

Có lẽ bởi vì ghê tởm cho nên càng thêm kích thích đi.

Trong đầu tôi hiện lên lần thứ nhất tôi gặp vợ mình bây giờ, cô ấy thanh thuần xinh đẹp như thiên sứ, khi cùng cô ấy kết hôn, mặc lên trên người chiếc váy lụa trắng, tay cầm bó hoa hồng, ngọt ngào mà hạnh phúc, lúc cô ấy ở trên giường phòng sinh, mồ hôi nhễ nhại, lại cứng cỏi cố sinh cho tôi một đôi nam nữ.

Sau đó ở giữa những hình ảnh đó, đột nhiên biến thành hình ảnh cô ấy nằm trên giường, dang rộng hai chân, một bàn tay nắm lấy cặp vú đã cứng rắn, một tay khác cầm một cái dương vật giả vừa thô vừa dài đâm vào nơi ướt đẫm giữa hai chân, miệng dâm đãng kêu rên: “Tử Hiên, mẹ sắp bị con đâm chết”.

Vì sao người mà cô ấy nghĩ đến lúc đó không phải là tôi.

Tử Hiên, nó thậm chí còn trông giống như phụ nữ.

Tôi có chút vô lực, thở dài, giả vờ không để ý chút nào nói: “Con gái ngoan, ba ba không có thương tâm. Tất cả mọi người đều có một chút dơ bẩn ảo tưởng, kỳ thật cũng không có gì”.

“Có lẽ không phải chỉ là ảo tưởng nha” Tử Kỳ cũng thở dài, thấp giọng nói: “Ba ba, kỳ Thật người ta còn có ít thứ cho ba nhìn đấy”.

Tôi mờ mịt trợn to hai mắt, trong lòng lại không khỏi hoảng sợ.

“Cái gì vậy?”Con gái mở điện thoại lên, đưa cho ta nói: “Từ lần người ta nghe thấy mẹ kêu têm em trai về sau, liền để ý chụp được một ít ảnh chụp, muốn cho ba ba xem nha”

Tôi cầm lấy điện thoại vừa nhìn liền thấy một bức ảnh hai mẹ con ở trong nhà bếp, theo góc độ và khoảng cách trong bức ảnh, là do Tử Kỳ ở trên ghế sofa phòng khách chụp, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hai người, Tử yên đang tại phòng bếp bận rộn, Tử Hiên ở bên cạnh dính vào người cô ấy, một tay khác lên phía sau eo, Cái tay kia chỉ cần đi xuống một chút là có thể sờ đến mông của Minh Yên,. Mà Minh Yên lắc mông đây Tử Hiên ra, giống như đang nói: “Tránh ra đừng làm phiền mẹ đang nấu cơm”.

Bình luận

Để lại bình luận