Chương 8

– Bí Mật Của Hai Mẹ Con
Ánh mắt Trần Thu Hà như bị nam châm hút chặt lấy cây gậy thịt đang cương cứng của con trai, không thể nào dời đi được. Một ý nghĩ táo bạo, điên rồ nhen nhóm trong đầu cô: Cô muốn nó. Cô muốn được chạm vào nó, sở hữu nó.
Trong tâm trí cô là một cuộc chiến giằng co dữ dội giữa hai luồng tư tưởng. Một bên là bản năng làm mẹ, nhắc nhở cô đây là con trai ruột, là đứa trẻ cô dứt ruột đẻ ra, cô không được phép có những suy nghĩ loạn luân đồi bại như vậy. Một bên là bản năng của người đàn bà đang độ hồi xuân, khao khát tình dục cháy bỏng, con dã thú bị giam cầm bấy lâu đang gào thét đòi phá cũi sổ lồng, muốn được cây dương vật khổng lồ, tràn trề nhựa sống kia lấp đầy, giày xéo.
“Mẹ? Mẹ sao thế?”
Tiếng gọi ngập ngừng của Nguyễn Minh Khangg kéo cô về với thực tại. Cậu bé thấy mẹ cứ ngồi xổm nhìn chằm chằm vào “chỗ đó” của mình mà ngẩn người, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập thì bắt đầu thấy lo sợ. Bàn tay nhỏ bé của cậu bối rối túm lấy mép áo, giọng nói run run.
Trần Thu Hà giật mình hoàn hồn. Hai gò má cô nóng bừng như lửa đốt. Cô vội vã hít sâu, cố gắng lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, mỉm cười trấn an: “Không sao đâu Minh Khang Minh Khang. Mẹ… mẹ chỉ đang nghĩ cách giúp con giải quyết vấn đề rắc rối này thôi.”
Cô đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ bé nhưng ấm áp của con trai, dẫn cậu rời khỏi nhà bếp, đi đến bàn ăn.
“Cái này của con… từ giờ không gọi là ‘con chim’ nữa nhé. Phải gọi là ‘dương vật lớn’, biết không? Bởi vì con trai mẹ từ hôm nay đã bắt đầu trở thành một người đàn ông nhỏ rồi.”
Tuy không hiểu lắm ý nghĩa của cái tên mới này, nhưng nghe mẹ gọi “dương vật lớn” với chất giọng ngọt ngào ấy, Nguyễn Minh Khangg cảm thấy có chút gì đó là lạ, kích thích chạy dọc sống lưng. Mặt cậu đỏ lựng như quả cà chua chín, ngượng ngùng gật đầu: “Dạ… Nhưng mà mẹ ơi, giờ phải làm sao ạ? Nó cứ cứng ngắc thế này mãi, không chịu xuống… Lát nữa con phải đi học rồi, vác cái… ‘dương vật lớn’ này đến trường thì các bạn cười chết mất!”
Trần Thu Hà nhìn khuôn mặt lo lắng ngây thơ của con, lòng vừa thương cảm vừa rung động. Cô biết con nói đúng, sắp đến giờ đi học rồi, để thằng bé mang cái “lều trại” kia đến lớp thì thật khó coi.
Nhưng điều khiến tim cô đập loạn xạ hơn cả là sự cám dỗ không thể cưỡng lại từ cây gậy thịt non nớt nhưng hùng vĩ kia. Nó như một món quà trời ban, một báu vật mà tạo hóa dành tặng riêng cho cô để bù đắp những thiếu thốn. Hình ảnh sự bất lực của chồng tối qua càng làm cô thêm khao khát sức mạnh tiềm tàng nơi con trai.
Cô hít một hơi thật sâu. Bức tường lý trí mỏng manh cuối cùng cũng sụp đổ trước cơn sóng thần dục vọng. Cô quyết định buông thả bản thân một lần.
Cô lại ngồi xổm xuống trước mặt con, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào vật thể đang giật nảy lên theo nhịp tim của cậu bé. Cô dịu dàng nói: “Minh Khang Minh Khang, đừng lo. Mẹ có cách giúp con. Mẹ sẽ dùng tay giúp con đưa hết chỗ tinh dịch đó ra ngoài, như vậy dương vật lớn sẽ mềm xuống ngay thôi. Sau này nếu nó lại cứng mà không chịu xuống, con cứ tìm mẹ, mẹ sẽ giúp con, được không?”
Nguyễn Minh Khangg ngơ ngác, mắt mở to đầy nghi hoặc: “Mẹ… thế… thế có được không ạ? Làm thế có sao không?”
“Đương nhiên là được chứ.” Giọng Trần Thu Hà trở nên kiên định, pha chút dụ dỗ ngọt ngào, ánh mắt cô lóe lên tia lửa dục vọng được che giấu khéo léo. “Con là bảo bối của mẹ, mẹ sinh ra con, cây dương vật lớn này cũng là do mẹ ban cho con. Mẹ giúp con là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhưng mà… chuyện này là bí mật riêng của hai mẹ con mình thôi nhé. Tuyệt đối không được nói cho ai biết, kể cả bố, con hiểu chưa?”
Nguyễn Minh Khangg gật đầu lia lịa. Dù chưa hiểu hết tại sao, nhưng niềm tin tuyệt đối vào mẹ khiến cậu không chút nghi ngờ: “Dạ, con nghe lời mẹ! Con sẽ không nói với ai đâu.”
Khóe môi Trần Thu Hà cong lên một nụ cười thỏa mãn, đầy bí hiểm.
Cô vươn bàn tay ngọc ngà, thon dài của mình ra, nhẹ nhàng nắm trọn lấy cây gậy thịt nóng hổi của con trai.
Cảm giác khi chạm vào nó khiến tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nó to lớn và cứng cáp vượt xa sự tưởng tượng của cô. Bề mặt trơn láng, nóng rực như một thanh sắt nung. Những mạch máu đập thình thịch dưới lòng bàn tay cô, truyền tải sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ.
Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên lớp da bao quy đầu, từ từ tuốt ngược xuống dưới. Lớp da mỏng manh rút lui, để lộ ra phần quy đầu màu tím đỏ, to lớn và căng bóng.
Phần đầu nấm vẫn còn vương chút bựa sinh dục trắng xóa tích tụ lâu ngày, tỏa ra một mùi khai nồng nồng đặc trưng của trai tân chưa từng quan hệ. Cái mùi ấy xộc thẳng vào mũi cô, không hề gây khó chịu mà ngược lại, như một liều thuốc kích dục cực mạnh, khiến hạ thân cô co thắt dữ dội. Dâm thủy tuôn ra ồ ạt như suối nguồn, thấm đẫm quần lót, chảy dọc xuống đùi non.
“A… ưm…”
Nguyễn Minh Khangg hít hà một hơi, nhăn mặt vì cảm giác hơi đau rát khi bao quy đầu bị tuốt mạnh. Nhưng ngay sau đó, sự mềm mại, mát lạnh từ bàn tay mẹ lại mang đến một khoái cảm đê mê chưa từng có, khiến cậu phải cắn chặt môi để không bật ra tiếng rên rỉ.
Nhìn biểu cảm vừa đau đớn vừa sung sướng trên gương mặt non tơ của con, trong lòng Trần Thu Hà trỗi dậy một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, đầy biến thái.
Cô nhẹ nhàng dỗ dành: “Minh Khang Minh Khang ngoan, chịu khó một chút nhé. Lần đầu lột bao quy đầu sẽ hơi đau đấy. Sau này khi tắm, con nhớ phải tuốt nó ra như mẹ làm thế này, rửa sạch những chất bẩn bên trong đi, nếu không sẽ bị viêm nhiễm đấy, biết chưa? Phải sạch sẽ thì dương vật mới khỏe mạnh được.”
________________

Bình luận

Để lại bình luận