Chương 8

Trong lúc xoa bóp, Hoàng Phúc bất ngờ cảm thấy ngón tay mình lướt qua một vết sẹo nhỏ, hơi lồi lên trên xương bả vai của Diệp Huyên Nhi. Vết sẹo đó nằm ẩn dưới lớp vải áo, rất khó nhận ra. Hắn khẽ giật mình, nhưng vẫn giữ nguyên nhịp điệu xoa bóp. Hắn biết, một vết sẹo trên người một tiểu thư cao quý như nàng chắc chắn phải có một câu chuyện đằng sau. Hắn không dám hỏi, chỉ âm thầm khắc ghi điều đó trong tâm trí mình.

Hoàng Phúc tiếp tục thực hiện những động tác xoa bóp một cách chuyên nghiệp và tỉ mỉ. Hắn biết, đây là cơ hội hiếm có để hắn được tiếp cận gần gũi với một nữ nhân cao quý như Diệp Huyên Nhi. Hắn tận hưởng từng khoảnh khắc, từng cảm giác khi đôi tay thô ráp của hắn lướt trên cơ thể mềm mại của nàng. Tâm trí hắn ngập tràn những ý nghĩ dơ bẩn, những tưởng tượng táo bạo về Diệp Huyên Nhi, về Diệp Thanh Viện, về Diệp Lan Y, và về những nữ nhân khác trong Diệp gia. Hắn biết, hắn chỉ là một con súc vật, một lão gia nô thấp hèn. Nhưng khao khát trong hắn thì không hề nhỏ bé. Hắn tự nhủ, hắn sẽ tiếp tục tìm kiếm những cơ hội như thế này, những “ẩn gian” vô hình mà không ai biết, để thỏa mãn bản năng thấp kém của mình.

Sau khoảng nửa nén hương, Hoàng Phúc khẽ ngừng tay. “Tiểu thư, người cảm thấy thế nào rồi?” Hắn hỏi, giọng hắn hơi khàn đi một chút.

Diệp Huyên Nhi mở mắt, khuôn mặt nàng hồng hào hơn, đôi mắt trong veo lộ rõ sự thư thái và dễ chịu. “Ta… ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cơn đau đầu cũng giảm đi rồi.” Nàng đứng dậy, khẽ vươn vai. “Hoàng Lão, đa tạ ngươi. Ngươi thật sự có kỹ năng phi thường.”

Hoàng Phúc vội vàng cúi đầu. “Không dám, tiểu thư quá khen. Lão nô chỉ làm tròn bổn phận.” Hắn đứng đó, tim đập thình thịch, ánh mắt đục ngầu vẫn dõi theo nàng. Hắn biết, nàng sẽ không bao giờ biết được những suy nghĩ dơ bẩn ẩn chứa trong tâm trí hắn.

Diệp Huyên Nhi mỉm cười dịu dàng với Hoàng Phúc, một nụ cười ấm áp khiến hắn cảm thấy hơi bối rối. “Vậy thì, ta xin phép tiếp tục đọc sách. Ngươi cứ tiếp tục công việc của mình đi.” Nàng quay lại với kệ sách, tiếp tục chìm đắm vào thế giới của tri thức. Hoàng Phúc đứng đó một lúc, nhìn bóng lưng nàng, rồi hắn quay lại với công việc dọn dẹp, nhưng trong lòng hắn, một hạt giống dục vọng mới đã được gieo mầm, một kế hoạch mơ hồ đang dần thành hình trong tâm trí hắn. Hắn biết, con đường này còn rất dài và khó khăn, nhưng hắn có đủ kiên nhẫn để chờ đợi và thực hiện.

Sự ẩm ướt và hơi nóng hầm hập của Thanh Vân Động tức khắc bao trùm lấy Diệp Tiểu Thiên. Hắn bước theo Diệp Thanh Viện, cảm nhận làn không khí nặng trịch, quyện mùi lưu huỳnh và khoáng chất, như nén chặt lồng ngực. Linh khí Hỏa thuộc tính, từng luồng, từng luồng một, dày đặc đến mức gần như hóa lỏng, không ngừng va đập vào đan điền hắn, khiến linh lực trong cơ thể dao động bất ổn. Mạch đá nung đỏ dọc hai bên vách động phát ra ánh sáng đỏ cam lập lòe, uốn lượn sâu hút vào trong bóng tối, soi rõ một con đường đầy đá vụn và cát mịn nóng bỏng. Mỗi bước chân của Diệp Tiểu Thiên đều cẩn trọng, tiếng giày ma sát trên nền cát tạo nên âm thanh khẽ khàng, bị nuốt chửng bởi sự tĩnh mịch đáng sợ của nơi sâu thẳm này.

Diệp Thanh Viện vẫn đi trước, bước chân nàng thanh thoát và vững vàng, như thể mọi sự khắc nghiệt của môi trường đều không thể chạm tới nàng. Mộc linh căn của nàng tạo thành một vòng bảo hộ vô hình, giúp nàng hòa hợp hoàn hảo với linh khí xung quanh, không hề chịu ảnh hưởng bởi sự cuồng bạo của hỏa mạch. Nàng không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt về phía Diệp Tiểu Thiên, như một sự kiểm tra lặng lẽ. Diệp Tiểu Thiên hiểu ý nàng, hắn cố gắng điều hòa hơi thở, vận chuyển linh lực trong cơ thể theo công pháp, từng chút một thích nghi với sự áp chế của linh khí Hỏa thuộc tính. Hắn nhận ra, đây không chỉ là một cuộc hành trình tìm kiếm linh thạch, mà còn là một bài kiểm tra về tâm cảnh và khả năng chịu đựng của bản thân.

Sau một đoạn đường dài, khe động dần mở rộng thành một đại sảnh ngầm khổng lồ. Vô số nhũ đá và măng đá khổng lồ, đỏ rực như được nhúng trong dung nham, vươn lên từ nền đất và rủ xuống từ trần hang, tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ nhưng cũng đầy vẻ u ám. Giữa đại sảnh là một hồ nước ngầm, nước hồ sôi sùng sục, bốc lên những cột hơi nước nghi ngút, mang theo mùi lưu huỳnh nồng nặc. Trên mặt hồ, những viên đá đủ hình dạng, kích thước trôi nổi bập bềnh, phát ra ánh sáng đỏ rực, đó chính là Linh Thạch Hỏa thuộc tính mà họ đang tìm kiếm. Tuy nhiên, ở trung tâm hồ, một con yêu thú khổng lồ đang cuộn mình ngủ say. Thân hình nó bao phủ bởi lớp vảy cứng như thép, đỏ rực như máu, với những gai nhọn mọc tua tủa trên lưng. Hơi thở của nó phả ra từng đợt khí nóng hầm hập, khiến mặt hồ liên tục nổi bọt.

“Hỏa Tê Ngưu,” Diệp Thanh Viện khẽ nói, giọng nàng trầm hơn một chút so với bình thường. “Tu vi Luyện Khí tầng mười. Nó là kẻ canh giữ Linh Thạch.”

Diệp Tiểu Thiên cảm thấy toàn thân cứng lại. Luyện Khí tầng mười! Hắn vừa mới đánh bại một con Luyện Khí tầng chín đã phải dốc hết sức. Lại là một tầng chênh lệch nữa. Áp lực vô hình từ con Hỏa Tê Ngưu mạnh đến mức hắn cảm thấy đan điền mình như muốn vỡ tung. Linh khí Hỏa thuộc tính trong không khí dường như cũng trở nên hung hãn hơn, cố gắng xuyên qua lớp phòng ngự mỏng manh của hắn. Hắn siết chặt Đoạn Thủy Kiếm, cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“Liệu… liệu ta có thể đối phó được không?” Diệp Tiểu Thiên hỏi, giọng hắn tuy kiên định nhưng vẫn không che giấu được sự nghi ngại. Hắn không sợ hãi cái chết, nhưng hắn không muốn mình trở thành gánh nặng cho Diệp Thanh Viện.

Diệp Thanh Viện quay lại, đôi mắt trong veo của nàng nhìn thẳng vào hắn. “Ngươi có Đoạn Thủy Kiếm, lại có linh căn Thủy. Khắc chế thuộc tính sẽ giúp ngươi rất nhiều. Nhưng quan trọng hơn, đó là ý chí của ngươi.” Nàng dừng lại, ánh mắt nàng lướt qua vẻ mặt hắn, dường như đang đánh giá. “Ta sẽ không ra tay. Đây là thử thách của ngươi.”

Bình luận

Để lại bình luận