Chương 8

: Lửa Cháy Trong Im Lặng

Buổi tối thứ Sáu, không khí trong nhà nặng nề hơn thường lệ. Minh vừa trở về sau chuyến công tác, nhưng ông chỉ ăn cơm xong rồi lặng lẽ ra phòng khách nằm xem tivi, không nói gì với Hồng ngoài vài câu hỏi cụt lủn. Tuấn đã lên phòng chơi game, để lại Ngọc Anh và Hồng dọn dẹp trong bếp. Hồng đứng bên bồn rửa, tay rửa bát chậm rãi, ánh mắt xa xăm như đang chìm vào suy nghĩ. Bà mặc một chiếc áo dài lụa màu đỏ thẫm, đôi tất chân màu đen mỏng ôm sát chân, ánh lên dưới ánh đèn bếp. Ngọc Anh đứng cạnh, lau bát, nhưng mắt không rời mẹ—đôi tất ấy làm nổi bật đôi chân thon thả, như một lời mời gọi dâm dục mà Hồng không hề nhận ra.

Cô bước gần hơn, cố ý để hông mình chạm nhẹ vào hông mẹ, giọng thủ thỉ: “Mẹ mệt không? Bố về mà chẳng nói gì với mẹ, con thấy buồn thay.” Cô đặt tay lên tay mẹ dưới dòng nước, ngón tay lướt qua da mẹ, cảm nhận hơi ấm ướt át.

Hồng giật mình, nhưng không rút tay ra ngay, giọng trầm: “Mẹ quen rồi. Bố con đi nhiều, về cũng vậy thôi.” Bà tiếp tục rửa bát, nhưng cơ thể hơi căng thẳng khi Ngọc Anh đứng sát như vậy.

Ngọc Anh nghiêng người gần hơn, để ngực mình chạm nhẹ vào lưng mẹ, giọng khàn khàn: “Mẹ xứng đáng được quan tâm hơn thế. Con không thích thấy mẹ lặng lẽ thế này.” Cô để tay mình trượt xuống, chạm vào eo mẹ qua lớp áo dài, giữ một lúc rồi rút lại, như một thử nghiệm.

Hồng ngừng rửa bát, quay lại nhìn con gái, ánh mắt thoáng hoảng hốt: “Ngọc Anh, con làm gì vậy? Đừng chạm mẹ kiểu đó.” Giọng bà cao lên, nhưng không giận dữ, chỉ có chút bối rối và nghi ngờ.

Ngọc Anh mỉm cười, giả vờ ngây thơ: “Con chỉ lo mẹ mệt thôi. Con xin lỗi nếu mẹ không thích.” Cô lùi lại một bước, nhưng mắt vẫn dán vào mẹ, quan sát phản ứng.

Hồng thở dài, quay lại bồn rửa, giọng dịu hơn: “Mẹ không giận. Nhưng con lớn rồi, đừng làm mấy chuyện lạ vậy.” Bà tiếp tục rửa bát, nhưng tay hơi run, như đang cố che giấu cảm giác bất an.

Ngọc Anh không nói gì thêm, chỉ đứng đó, lòng rạo rực vì cái chạm ngắn ngủi ấy. Mẹ không đẩy cô ra ngay, không hét lên—đó là một bước tiến nhỏ, nhưng đủ để cô phấn khích.

Sau khi dọn xong, Hồng ngồi xuống sofa, tay cầm một ly nước, mắt nhìn Minh đang ngủ gật trước tivi. Ngọc Anh bước tới, mang theo một lọ dầu nóng, giọng ngọt ngào: “Mẹ, con xoa dầu cho mẹ nhé? Đứng rửa bát lâu chắc mẹ đau lưng lắm.” Cô ngồi xuống cạnh mẹ, không đợi đồng ý, đặt lọ dầu lên bàn và đưa tay lên vai mẹ.

Hồng ngập ngừng, giọng hơi căng thẳng: “Thôi, không cần đâu. Mẹ ổn mà.” Nhưng bà không đứng dậy, chỉ ngồi yên, để Ngọc Anh đặt tay lên vai mình.

Ngọc Anh bắt đầu xoa nhẹ, ngón tay ấn qua lớp áo dài, cảm nhận cơ thể mẹ dưới tay mình. “Mẹ thư giãn đi, con làm nhẹ thôi,” cô thì thầm, để hơi thở phả vào gáy mẹ. Tay cô trượt xuống lưng mẹ, rồi lên lại vai, mỗi cái chạm đều chậm rãi, đầy ý đồ. Cô ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng từ mẹ, và nơi nhạy cảm giữa hai đùi cô ướt át hơn bao giờ hết.

Hồng cứng người, giọng ngập ngừng: “Được rồi, đủ rồi, Ngọc Anh. Mẹ đỡ rồi.” Bà nghiêng người về trước, như muốn thoát khỏi tay cô, nhưng không đẩy ra ngay.

Ngọc Anh không dừng lại ngay. Cô xoa thêm một lúc, tay trượt xuống gần eo mẹ, giọng khàn khàn: “Mẹ mềm thật. Con thích chạm vào mẹ thế này.” Lời nói ấy mang ý nghĩa dâm dục mà cô không giấu hẳn, nhưng cô nhanh chóng rút tay lại, mỉm cười dịu dàng: “Con xin lỗi, tại mẹ dễ chịu quá.”

Hồng quay lại, ánh mắt đỏ hoe vì bối rối và tức giận: “Ngọc Anh! Con nói gì vậy? Đừng nói mấy câu kỳ cục đó nữa!” Bà đứng dậy, tay siết chặt ly nước, giọng run run: “Mẹ đi ngủ đây. Con cũng nghỉ đi.” Bà bước nhanh lên cầu thang, không nhìn lại.

Ngọc Anh ngồi đó, tim đập thình thịch, cơ thể nóng ran. Mẹ giận, nhưng không quá dữ dội—không hét lên, không mắng cô là “biến thái”. Cô đã đẩy ranh giới xa hơn, và phản ứng của mẹ là một hỗn hợp của kinh ngạc và bối rối, chứ không phải ghê tởm tuyệt đối. Điều đó làm cô vừa sợ vừa phấn khích.

Đêm đó, Ngọc Anh không ngủ được. Cô nằm trên giường, tưởng tượng cảnh mình không dừng lại ở sofa—đè mẹ xuống, kéo áo dài lên, tay luồn qua lớp tất đen để chạm vào đùi mẹ. Cô tưởng tượng mẹ vùng vẫy yếu ớt, rồi ngừng lại, mắt nhắm chặt, hơi thở gấp gáp khi tay cô trượt lên cao hơn. “Ngọc Anh… đừng…” mẹ sẽ thì thầm, nhưng không đẩy cô ra, cơ thể mẹ nóng lên dưới tay cô, đôi tất sột soạt khi chân mẹ co giật. Cô luồn tay xuống quần, ngón tay ra vào nhanh trong nơi ẩm ướt, tưởng tượng mẹ rên lên, lồn mẹ ướt át dưới tay cô: “Con… làm mẹ sướng…” Khi lên đỉnh, cơ thể cô giật mạnh, nước lồn chảy ra thấm ướt ga giường, và cô thở dốc, mắt mờ đi vì khoái cảm.

Cô nằm đó, mồ hôi lăn dài trên trán, lòng đầy tội lỗi nhưng cũng tràn ngập quyết tâm. “Mẹ chưa sẵn sàng, nhưng mẹ đang lung lay,” cô thì thầm. Hôm nay, cô đã đi xa hơn, và phản ứng của mẹ là một dấu hiệu—một ngọn lửa nhỏ đã nhen nhóm trong im lặng.

Bình luận

Để lại bình luận