Chương 8

: Áp Lực Dưới Ánh Đèn Nhà Hàng

Ngày hôm sau, Ngọc thức dậy với đôi mắt thâm quầng. Cô không còn thời gian để mơ mộng. Công việc tại nhà hàng đang ngốn hết sức lực của cô, nhưng số tiền kiếm được chỉ như muối bỏ biển so với đống nợ của Tuấn. Cô mặc đồng phục – một chiếc váy ngắn bó sát, làm nổi bật cặp mông tròn trịa và vòng ngực căng đầy – rồi vội vã đến chỗ làm. Mỗi bước đi, cô cảm nhận được ánh mắt của khách hàng, từ tò mò đến thèm muốn, nhưng cô cắn răng chịu đựng. Cô cần tiền, cần bất cứ thứ gì để cứu lấy gia đình mình.

Nhà hàng hôm nay đông hơn thường lệ. Ngọc chạy qua chạy lại, mang khay thức ăn, rót rượu, và mỉm cười với những vị khách khó tính. Nhưng trong lòng cô là một cơn bão. Tuấn đã không nói chuyện với cô cả ngày, và sáng nay, cô lại nhận được một cuộc gọi từ chủ nợ, giọng điệu lạnh lùng khiến cô run rẩy. Khi một khách hàng vô tình làm đổ rượu lên váy cô, cô phải chạy vào phòng nghỉ để lau sạch. Đứng trước gương, nhìn cơ thể mình trong bộ váy ướt át, bám chặt vào làn da, cô bất giác nghĩ về ông Thành. Liệu ông có nhìn cô như những người đàn ông ở đây? Ý nghĩ ấy khiến cô đỏ mặt, nhưng đồng thời, một cảm giác kích thích chạy qua cơ thể.

Tại biệt thự, Thành nhận được tin từ Minh về tình hình của Tuấn. “Cậu ấy đang nợ một khoản lớn, bố ạ. Nếu không trả sớm, e rằng sẽ rắc rối to,” Minh nói, giọng đầy lo lắng. Thành gật đầu, nhưng trong lòng ông không chỉ nghĩ về Tuấn. Hình ảnh Ngọc đêm qua vẫn ám ảnh ông – đôi môi hé mở, làn da lấp lánh dưới ánh trăng, và tiếng rên khe khẽ như một lời mời gọi. Ông tự nhủ rằng mình chỉ lo lắng cho con trai, nhưng khi lái xe đến nhà Tuấn vào tối muộn, ông biết mình đang bị cuốn vào một thứ gì đó nguy hiểm hơn.

Khi đến nơi, ông thấy cửa chính khép hờ. Tiếng cãi vã của Tuấn và Ngọc vang lên, nhưng rồi im bặt. Thành bước vào, định gọi thì dừng lại khi nghe một âm thanh khác – tiếng khóc nghẹn ngào từ phòng ngủ. Ông đi nhẹ nhàng, và qua khe cửa, ông thấy Ngọc ngồi trên giường, đôi vai run rẩy, chiếc váy ngủ mỏng manh trượt xuống, để lộ cặp đùi trắng mịn. Tuấn nằm bên cạnh, ngủ say như không biết gì. Ngọc, trong cơn tuyệt vọng, để tay mình lướt trên cơ thể, như thể đang tìm kiếm một sự giải thoát. Những tiếng rên nhỏ thoát ra, đầy khao khát và đau đớn.

Thành đứng đó, tim đập thình thịch. Hình ảnh Ngọc, với vòng ngực căng đầy rung lên theo từng nhịp thở, và cặp mông tròn trịa khẽ nhấp nhô, khiến ông không thể rời mắt. Ông cảm thấy cơ thể mình nóng ran, một phần cơ thể cứng lại, đòi hỏi được giải phóng. Không kìm được, ông để tay mình chạm vào chính mình, hơi thở nặng nhọc hòa cùng tiếng rên của Ngọc. Khi khoái cảm dâng trào, ông không kịp kiểm soát, để lại dấu vết trên cửa trước khi vội vã rời đi, quên mất việc dọn dẹp.

Ngọc, sau khi chìm vào cơn mê của riêng mình, đứng dậy đi vệ sinh. Cô giật mình khi thấy dấu vết lạ trên cửa, một thứ chất lỏng trắng đục còn ấm nóng. Tim cô đập nhanh, một cảm giác vừa xấu hổ vừa kích thích trỗi dậy. Cô nhìn về phía phòng khách, nơi cửa phòng ông Thành vừa khép lại, và một ý nghĩ táo bạo bắt đầu hình thành trong đầu cô.

BỐ CHỒNG QUYỀN LỰC

Bình luận

Để lại bình luận