Chương 8

: Bài tập ấm người
Tôi hoa mắt chóng mặt, vất vả lắm tôi mới lấy lại tinh thần, ánh mắt liếc nhìn xung quanh thấy những người đàn ông ở bể bơi trợn mắt há hốc mồm lập tức lửa giận bừng lên, tôi hận mình không thể dành tất cả những người không liên quan được tiện nghi ngắm mẹ công khai.
Cũng may bể bơi nhà này mới khai trương hơn nữa quảng cáo không tốt lắm không quá nổi tiếng nếu không với tình trạng đông nghịt người như bể bơi công cộng trong nước tôi sợ sẽ ghen đến chết.
“Sao vậy? Trông mẹ kỳ lạ lắm hả?” Tuy rằng mẹ đã lấy dũng khí ăn mặc thành người phụ nữ nóng bỏng khi thấy tôi nhìn bà ấy bằng ánh mắt kỳ lạ thì không khỏi xấu hổ, bà ấy nhỏ giọng hỏi tôi.
“Không có, nhìn mẹ trẻ hơn hàng ngày rất nhiều!” Tôi lập tức thu lại đầu óc đen tối và đố kị trong lòng, nịnh nọt nói.
“Hả? Trẻ hơn hàng ngày rất nhiều? Vậy là hàng ngày nhìn mẹ không trẻ à?” Mẹ nghe thấy tôi nói như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó suy nghĩ một lát, giả vờ tức giận nói.
Tôi vội vàng kêu oan, vội vàng giải thích: “Không không, mẹ đừng tức giận mà, hàng ngày mẹ cũng rất trẻ nhưng mà hôm nay nhìn càng…”
“Hì hì… Được rồi được rồi, mẹ đùa với con thôi, Tuấn Trường, tới đây, mẹ đưa con đi làm ấm người trước.” Mẹ bật cười ra tiếng ‘phụt’ một cái, sau đó kéo cánh tay của tôi đi đến một khu trống trải.
Rất nhiều ánh mắt nhìn về phía tôi và mẹ, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng những ánh mắt đố kỵ với tôi và mẹ, lúc này trong lòng tôi mới tốt hơn một chút, không nhịn được mà cảm thấy kiêu ngạo.
Xem thì xem đi, bọn họ có thể làm gì chứ?
Dù sao mẹ cũng là mẹ tôi, mẹ của một mình tôi.
“Tuấn Trường, tới đây, làm theo mẹ này.”
“Ôi không cần đâu mẹ ơi.”
“Thằng ngốc này, đừng xấu hổ mà.”
“Hu hu hu hu… Mẹ ơi, xấu hổ quá!”
“Một hai ba bốn, hắt xì hắt xì…”
Ở bên cạnh hồ bơi, mẹ hướng dẫn tôi làm ấm người, bà nũng nịu nói, đứng hắn hô ra tiếng, bà không hề chú ý đến ánh mắt của những người xung quanh, chỉ tội nghiệp tôi, đường đường là một học sinh cấp ba lại bị người mẹ ngốc đối xử như một đứa bé mới đến nhà trẻ ngay trước đám đông.
Nhưng mà trong lúc tôi cảm thấy xấu hổ như muốn chết đi đồng thời đôi mắt tôi lại nhờ họa được phúc hưởng thụ được bữa tiệc cực kỳ ngon lành. Hơn nữa còn loại cao cấp nhất…
“Một hai ba bốn… Năm sáu bảy tám…”
Mẹ lắc eo nhỏ, vung cánh tay, không cần phải nói cũng biết hai vú trước ngực tạo thành một làn sóng lớn, dưới ánh sáng, bikini màu bạc như xuyên thấu, theo sự đong đưa của vú mà phản chiếu ánh sáng lấp lánh chói mắt của biển.
“Hai hai ba bốn, năm sáu bảy tám…”
Dưới ánh nắng mặt trời, hỗ trợ cho dáng người xinh đẹp của mẹ, bài tập thể dục bình thường nhưng với tay chân mềm mại của mẹ chẳng những đạt đến tiêu chuẩn người ta không thể bắt bẻ mà còn là cảnh đẹp ý vui, nóng bỏng mê người, mẹ hơi mở đôi chân thon dài ra, cúi người làm động tác kéo gân, đồng thời cái mông xinh đẹp của bà ấy vểnh lên làm cho tôi đau đớn không chịu được, tôi duỗi cổ dài ra hết cỡ mới có thể nhìn được cảnh đẹp hiếm thấy từ góc độ tốt nhất.
“Ba hai ba bốn… Năm sáu bảy tám…”
Quần bikini tam giác màu bạc là loại cực hình ăn vào da, nhìn từ chính viện, cái bụng nhỏ phẳng lì trắng nõn, chậm rãi nhìn xuống bên dưới, quần tam giác phác họa rất rõ đường tam giác bí ẩn nhất trên cơ thể của mẹ, đường cong ở nơi riêng tư hơi gồ lên giống như đồi túi, giống như một cái bánh bao thịt tươi thơm ngào ngạt nóng hầm hập, ngon ngọn nhiều nước, nó không ôm được hết cái mông đẫy đà của bà ấy, hơi siết chặt thật sâu vào mông, lay động liên tục trước mắt thôi, phần thịt xinh đẹp lộ ra, ngay sau đó lý trí của tôi sắp bị nó làm cho nổi tung.
“Bốn hai ba bốn… Năm sáu… Ô, Tuấn Trường, con đang ngây người nghĩ cái gì đó?” Mẹ thấy tôi ngây ra một lúc lâu thì dừng động tác, hỏi.
“Dạ, không sao ạ!” Tôi phục hồi tinh thần lại, vội vàng trả lời.
“Phải làm ấm người cho tốt nếu không sẽ chuột rút đấy.” Mẹ lộ ra nụ cười mê người răn dạy tôi.
“Vâng mẹ…”
Một lúc sau, mẹ đột nhiên dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá tôi.
“Tuấn Trường, con phải thẳng eo ra! Khom lưng như vậy thì làm kiểu gì?”
“Ô… Dạ vâng mẹ!” Tuy tôi nói như vậy nhưng khi tôi nhìn thấy mẹ xoay người lại. Cặp vú trước ngực đong đưa, eo tôi không thể không cong xuống.
“Tuấn Trường!” Mẹ nũng nịu.
“Vâng mẹ!”
Tôi khổ quá mà.
Tin tôi đi, vừa vận động vừa liều mạng che đi phản ứng sinh lý của mình thật sự rất khó khăn!
Vất vả lắm tôi mới hoàn thành bài tập thể dục làm ấm người của mẹ, lúc này mẹ mới thả tôi xuống nước, tôi gần như vừa lăn vừa bò nhảy vào bể bơi.
Phù… Thoải mái quá, sống lại rồi!”

________________

Bình luận

Để lại bình luận