Chương 8

Hắn kịch liệt dao động, dùng hết sức thúc vào sâu, chạm tới tử cung của mẹ.

“A… Chịu không được… sướng… Ác… Thật sướng… A… Tí Hùng, Cây gậy… Ân… A… Nữa… Lại dùng lực… Dùng sức chơi… Mẹ… Không được… Sướng chết mẹ… Con làm… Làm mẹ thật sướng… Ác…”

Diễm điên cuồng kêu, tận lực nâng cao mông đít tiếp thụ con cu Tí Hùng thúc vào.

Tí Hùng cảm thụ mẹ lại một lần nữa lên cao trào, hắn rút ra đem con cu đặt vào lỗ đít. Con cu dâm thủy không phí bao nhiêu sức đã cắm vào một nửa.

“Thật to nha… Thật nóng! A… Lại trong cắm… Mẹ muốn con chơi toàn bộ các lỗ… Chơi vào tới… A… hài tử tốt… Hảo tình nhân. Hậu môn của mẹ thốn quá…”

“A, mẹ, lỗ này của mẹ thật chặt a!”

Tí Hùng dùng sức đâm con cu toàn bộ tiến vào trong hậu môn Diễm, trực tràng gắt gao kẹp chắc con cu hắn.

Diễm chợt lắc nhẹ mông đít, nghênh hợp cùng con cu con trai. Quy đầu không ngừng ma sát với trực tràng, Tí Hùng rất nhanh đạt khoái cảm, một trận kích xạ, hắn bắn tinh dịch thật sâu vào trong trực tràng Diễm.

“Thoải mái không con?”

Diễm kỵ ngồi trên đùi con trai, hai tay ôm chặt cổ, liếm nhẹ dái tai hắn hỏi.

“Thoải mái, mẹ.”

Tí Hùng ôm chặt eo mẹ cảm kích nói.

“Mẹ cũng thoải mái. Con trai ngoan.”

“Mẹ, vừa mới kêu tình nhân.”

“Ta? Không…”

Diễm ngại ngùng nói.

“Thật, mẹ, con muốn mẹ kêu tình lang.”

“Thẹn chết.”

“Mẹ” “Tiểu oan gia, thật không có biện pháp với ngươi, tiểu sắc quỷ.”

Diễm hôn trên khuôn mặt con trai, thấp giọng nói: “Tình nhân…”

“A, lớn tiếng chút mà.”

“Chán ghét ngươi a… tình nhân, tiểu tình nhân, tiểu tình nhân của tôi.”

Diễm cắn nhẹ đầu mũi con trai nói: “Tình nhân con cu lớn, con vừa mới chơi hậu môn thích chứ”

Tí Hùng thỏa mãn ôm chặt lấy mẹ nói: “Mẹ, Tí Hùng thật thích chơi người.”

“Con trai ngoan, tình nhân con cu lớn, hôm nay toàn thân mẹ bị con chơi rồi, con phải đối với mẹ tốt a.”

“Yên tâm đi mẹ, con sẽ rất hiếu thuận.”

Diễm lúc này qua nhìn dưới lầu, Mỹ Quyên đã trở lại, nàng nói: “Con trai, chị cả của con đã trở lại.”

Nàng rời đùi Tí Hùng rồi nắm nội y trên bàn, hôn con trai một cái nói: “Mau mặc quần vào đi!”

Diễm nghĩ tới đây mỉm cười, con trai vừa mới tới nói cho nàng, hắn đã thi đậu, được điểm cao trong kỳ thi lên cao trung (THPT). Diễm rất cao hứng, tại trên bàn làm việc của nàng, con trai lại chơi nàng một phen.

Lúc này cửa phòng làm việc gõ vang: “Vào đi!”

Là chủ nhiệm nhân sự Trà My bước vào chào: “Vương tổng”

Đến gần bàn làm việc đưa cho Diễm một văn kiện, Diễm mở ra nhìn một chút, ngẩng đầu lên hỏi: “Xác định là cô ta?”

“Dạ, đã điều tra xác nhận chính xác.”

“Tốt, cô làm rất tốt, không cần làm lớn, bảo cô ta tới đây, tôi sẽ xử lý vụ này.”

“Vâng!”

Kiều đại tỷ chuyển thân đi ra. Khoảnh khắc sau, một nữ viên chức đeo mắt kính tiến vào: “Vương tổng, chị cho gọi em.”

“Nguyễn Quỳnh Như – ngồi đi!”

Diễm tỏ ý bảo nàng này ngồi xuống ghế đối diện.

Nữ viên chức kêu Nguyễn Quỳnh Như năm nay ba mươi tuổi, mi thanh mục tú, có vài phần giống điện ảnh diễn viên Từ Tĩnh Lôi.

“Công tác gần đây gặp khó khăn gì không?”

“Cám ơn Vương tổng, không có!”

“Trên sinh hoạt có khó khăn gì không?”

“Không… Không có.”

Hai mắt Diễm nhìn nàng, đem văn kiện trong tay ném cho nàng rồi nói: “Tôi muốn nghe cô giải thích”

Nguyễn Quỳnh Như chột dạ với lấy văn kiện, còn chưa xem xong thì sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.

Cái này là văn kiện điều tra ghi chép số tiền nàng còn chưa thanh toán cho khách hàng, kim ngạch tổng cộng thiếu ba vạn sáu ngàn.

“Cô biết, công ty không cho phép, thiếu hụt quá vượt quá hai vạn giao cho tư pháp xử lý.”

Nước mắt Nguyễn Quỳnh Như đã chảy ra: “Vương tổng, tôi…”

“Co làm tại công ty cũng sắp được năm năm, đương nhiên phải biết những điều này.”

“Vương tổng.”

Nguyễn Quỳnh Như liền từ trên ghế trượt xuống, quỳ trên mặt đất đau khổ nói: “Em cũng là bất đắc dĩ a, để em về xoay tiền đem trả, đừng đem em giao cho cảnh sát.”

“Bất đắc dĩ?”

“Híc… Vương tổng, một năm trước chồng em bỏ mẹ con em lại mà đi, sinh hoạt khó khăn, tháng trước cha em lại nằm viện phải mổ, em cần dùng tiền gấp, mới…”

Bình luận

Để lại bình luận