Chương 8

– Cú Sốc Tinh Thần Và Sự Chăm Sóc Đặc Biệt
Mối quan hệ “trên tình mẹ con, dưới tình yêu đôi lứa” ấy cứ thế kéo dài, như đi trên dây giữa vực thẳm. Cho đến một ngày, mẹ gọi điện cho tôi vào lúc rạng sáng, giọng nói hoảng loạn, nức nở: “Lâm Lâm… cứu mẹ… mẹ sợ quá…”
Tôi tức tốc bắt xe sang Hạ Môn. Đến nơi, căn hộ của mẹ tan hoang. Đồ đạc vỡ nát, kính vương vãi khắp sàn. Mẹ ngồi co ro trong góc phòng, tóc tai rũ rượi, trên mặt có vết bầm tím. Chồng chị, gã đàn ông nho nhã kia, đã lộ nguyên hình là một kẻ vũ phu khi ghen tuông. Hắn phát hiện mẹ thường xuyên lén lút đi gặp tôi, nghi ngờ chị nuôi “trai bao”, nên đã đánh đập chị tàn nhẫn rồi bỏ đi cùng đứa con gái riêng.
“Mẹ!” Tôi lao đến ôm lấy chị. Chị khóc nấc lên, bám chặt lấy tôi như người chết đuối vớ được cọc. “Hắn đánh mẹ… hắn đập vỡ cái bình gốm con tặng mẹ… hắn bảo mẹ là đồ lẳng lơ…”
Tôi đau đớn, xót xa và căm phẫn tột độ. Tôi bế xốc mẹ lên, đưa vào phòng ngủ, đặt chị lên giường. Tôi lấy khăn ấm lau mặt, lau tay cho chị. Nhìn người phụ nữ mình yêu thương nhất (vâng, lúc này tôi đã lờ mờ nhận ra tình cảm của mình không đơn thuần là tình mẫu tử nữa) bị hành hạ, trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Sau cú sốc đó, mẹ rơi vào trạng thái trầm cảm nhẹ và rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD). Chị sợ tiếng động lớn, sợ người lạ, và chỉ cảm thấy an toàn khi có tôi bên cạnh. Tôi xin nghỉ học một tuần để ở lại chăm sóc chị.
Chúng tôi sống trong thế giới chỉ có hai người. Tôi nấu ăn, dọn dẹp, dỗ dành chị ngủ. Đêm đến, chị thường gặp ác mộng, la hét thất thanh. Tôi phải ôm chặt lấy chị, vỗ về: “Có con đây rồi, không ai làm hại mẹ được nữa.” Chị rúc vào lòng tôi, nhỏ bé và yếu đuối. Hơi ấm cơ thể tôi truyền sang chị, làm dịu đi những cơn run rẩy.
Một đêm nọ, cơn ác mộng lại đến. Mẹ tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, hơi thở dồn dập. Chị nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt hoang dại, thất thần. “Lâm Lâm… đừng bỏ mẹ… mẹ chỉ còn có con thôi…” Chị đột ngột kéo đầu tôi xuống và hôn tôi. Một nụ hôn cuồng loạn, tuyệt vọng, pha lẫn vị mặn chát của nước mắt. Đầu lưỡi chị luồn vào miệng tôi, khuấy đảo, tìm kiếm.
Tôi sững sờ trong giây lát, rồi lý trí bị đánh sập. Tôi đáp lại nụ hôn ấy bằng tất cả sự kìm nén bấy lâu. Tay tôi ôm siết lấy eo chị, cảm nhận da thịt nóng hổi qua lớp áo ngủ mỏng tang. Bàn tay chị cũng không yên, luồn vào trong áo tôi, vuốt ve tấm lưng trần, móng tay cào nhẹ tạo nên những luồng khoái cảm tê dại.
“Mẹ… chúng ta đang làm gì thế này?” Tôi thở dốc, cố gắng tách môi ra để hỏi, nhưng giọng nói run rẩy tố cáo sự đồng thuận của tôi. “Mặc kệ… mẹ cần con… mẹ muốn con…” Chị thì thầm, đôi mắt phủ một lớp sương mờ dục vọng.
Nhưng ngay khi bàn tay tôi chuẩn bị chạm vào nơi cấm địa, tiếng chuông điện thoại reo vang chói gắt phá tan bầu không khí. Tôi giật mình buông mẹ ra. Lý trí quay trở lại như một gáo nước lạnh. Mẹ cũng sực tỉnh, vội vàng kéo chăn che kín người, quay mặt vào tường, vai run lên bần bật.
Sự việc dừng lại ở đó, nhưng ranh giới cấm kỵ đã bị xô đổ một mảng lớn. Chúng tôi không ai nhắc lại chuyện đêm đó, nhưng ánh mắt nhìn nhau đã khác hẳn. Nó chứa đựng sự thèm khát trần trụi, sự dằn vặt và cả sự đồng lõa ngọt ngào.
________________

Bình luận

Để lại bình luận