Chương 8

Quân cũng gầm lên một tiếng trầm đục, đôi mắt cậu cũng trở nên mơ màng. Cậu thúc mạnh cú cuối cùng, cảm nhận từng dòng tinh dịch nóng hổi bắn sâu vào tử cung Ly, mang theo tất cả sự chiếm hữu và thỏa mãn. Dương vật cậu giật lên từng hồi trong khi Ly đang co giật trong cơn cực khoái.

Quân rút dương vật ra. Nó vẫn còn cương cứng nhưng đã mềm đi đôi chút, ướt đẫm dịch nhờn và tinh dịch của cả hai. Âm hộ Ly sưng đỏ, ẩm ướt, và có chút tinh dịch chảy ra ngoài, dính vào đùi non trắng nõn. Cả hai thở dốc, người ướt đẫm mồ hôi, mái tóc bết vào trán. Ly nằm vật xuống đống vải cũ, đôi mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà kho tối tăm, đôi môi sưng đỏ khẽ mấp máy. Cô bé cảm thấy toàn thân nhũn ra, rã rời, nhưng một cảm giác khoái lạc và thỏa mãn vẫn còn vương vấn trong từng tế bào cơ thể.

Quân cũng nằm vật xuống bên cạnh, ôm chặt lấy Ly vào lòng. Cậu vùi mặt vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô bé, hít hà mùi hương cơ thể quen thuộc.

Ly khẽ cựa quậy trong vòng tay Quân, vùi mặt vào ngực anh trai. Nhịp tim đập thình thịch của Quân vẫn còn dồn dập, và hơi ấm từ cơ thể cậu vẫn bao trùm lấy cô bé. Ly hít sâu một hơi, cảm nhận mùi mồ hôi nam tính nồng nặc của Quân trộn lẫn với mùi tinh dịch và dịch cơ thể của chính mình.

“Anh… anh Quân…” Ly khẽ thì thầm, giọng nói yếu ớt và có chút ngượng ngùng, không còn là tiếng “mày – tao” thô lỗ như ban nãy.

Quân giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Ly. Đôi mắt cậu ánh lên sự ngạc nhiên và một thoáng dịu dàng. Cậu không nói gì, chỉ khẽ siết chặt vòng tay.

“Em… em xin lỗi…” Ly lại thì thầm, đầu cô bé càng rúc sâu hơn vào ngực Quân, như một chú mèo con tìm kiếm sự an ủi. “Em… em không biết tại sao lại thế này… nhưng… nhưng em… em thích…”

Quân không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Ly. Cả hai nằm im lặng trong vòng tay nhau, lắng nghe tiếng mưa vẫn rả rích bên ngoài. Không gian nhà kho cũ kỹ, tối tăm bỗng trở nên ấm áp và riêng tư lạ thường. Họ là anh em, nhưng giữa họ đã tồn tại một sợi dây liên kết cấm kỵ, một bí mật đã bùng cháy dữ dội trong cơn mưa giông này, và dường như, nó sẽ không bao giờ tắt.

Từ sau cái lần mưa giông trong căn nhà kho cũ kỹ, giữa Quân và Ly có một sự thay đổi thầm lặng nhưng rõ rệt. Những trận cãi vã chí chóe không biến mất hoàn toàn, nhưng chúng đã không còn gay gắt như trước. Thay vào đó, một sợi dây vô hình, một nam châm vô hình, dường như luôn kéo hai anh em lại gần nhau. Ly không còn xưng “mày-tao” một cách ngang ngược với Quân nữa. Cô bé đã gọi anh trai bằng “anh Quân” ngọt xớt, và tự xưng là “em” một cách đầy vẻ nũng nịu, mặc dù ánh mắt tinh quái vẫn không hề suy giảm.

Quân, với cái vẻ trầm tính cố hữu, cũng ít khi gắt gỏng với Ly. Thay vào đó, cậu thường xuyên bị bắt gặp lơ đãng nhìn em gái, hoặc vô thức dịch chuyển lại gần mỗi khi Ly xuất hiện trong tầm mắt. Cả hai dường như luôn tìm kiếm sự gần gũi về thể xác, một cách kín đáo và thầm kín.

Mỗi khi Ly đi ngang qua, mùi hương quen thuộc từ cơ thể cô bé – mùi kẹo ngọt, mùi sữa tắm, và đặc biệt là mùi mồ hôi thoang thoảng sau mỗi buổi chạy nhảy – lại len lỏi vào khứu giác Quân, đánh thức những cảm xúc cấm kỵ. Cậu sẽ khẽ hít sâu một hơi, và Ly, như một phản xạ, cũng sẽ vô thức tiến lại gần hơn, để mùi nam tính đặc trưng của Quân, mùi mồ hôi khô thoáng và mạnh mẽ của người thường xuyên bơi lội, ôm lấy mình. Chúng không nói gì, chỉ đơn giản là hít hà, như thể đang hấp thụ một thứ thuốc phiện vô hình.

“Anh Quân ơi!” Ly gọi, giọng lanh lảnh, chạy đến bên Quân khi cậu đang ngồi đọc sách dưới gốc cây xoài. Con bé không hề sợ Quân cằn nhằn nữa, ngược lại còn tựa hẳn vào vai anh trai.

Bình luận

Để lại bình luận