Chương 8

Trung tiếp tục xoa nắn bầu ngực Hiền, miết ngón cái lên núm vú đang cương cứng của em. Anh cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi của da thịt em qua lớp vải. Hơi thở Hiền trở nên gấp gáp hơn, những tiếng rên khẽ, yếu ớt bắt đầu thoát ra từ kẽ răng em. Anh cúi người xuống, kề sát tai em, khẽ thì thầm: “Hiền… em ngủ rồi sao?” Giọng anh trầm khàn, mang theo chút ám ảnh.

`Anh ấy… anh ấy biết mình giả vờ ngủ!` Hiền giật mình, toàn thân run rẩy. Gương mặt em nóng bừng, một cảm giác xấu hổ và kinh hãi trào dâng, nhưng ngay lập tức bị nhấn chìm bởi một làn sóng khoái cảm mãnh liệt hơn bao giờ hết. Âm hộ em co thắt, dịch nước bắt đầu rỉ ra, thấm ướt một mảng nhỏ trên chiếc quần đùi. `Ướt quá… sao mình lại thế này?` Em cắn chặt môi, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Trung nghe thấy tiếng rên rất khẽ của Hiền, và cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể em. Anh mỉm cười một cách bệnh hoạn. `Em ấy đúng là giả vờ ngủ. Em ấy thích mình chạm vào.` Suy nghĩ đó càng khiến dục vọng trong anh bùng cháy dữ dội. Anh đưa bàn tay còn lại, từ từ luồn xuống dưới lớp chăn mỏng, tìm đến cặp mông tròn lẳn của Hiền.

Bàn tay Trung đặt lên cặp mông mềm mại của Hiền, nhẹ nhàng xoa nắn qua lớp vải quần đùi. Cảm giác mềm mại, đầy đặn của thịt da em khiến anh không thể kiềm chế. Anh bắt đầu vừa xoa bóp bầu ngực Hiền, vừa bóp nắn cặp mông em. Anh miết ngón tay lên từng đường cong, cảm nhận sự mềm mại và đàn hồi.

`Anh ấy… đang chạm vào mông mình…` Hiền cảm thấy như có một dòng điện chạy khắp cơ thể. Cảm giác hai bàn tay Trung đồng thời xoa nắn cả ngực và mông em khiến khoái cảm nhân lên gấp bội. Âm hộ em co thắt liên hồi, dịch nước không ngừng rỉ ra, thấm ướt cả mặt trong đùi. Một sự ngứa ngáy, nóng bỏng lan tỏa khắp vùng kín, đòi hỏi được giải tỏa. Em khẽ rên lên một tiếng yếu ớt, lẫn lộn giữa khoái cảm và sự xấu hổ. Mái tóc em rối bù trên gối, gương mặt em ửng hồng. `Mình muốn anh ấy chạm nhiều hơn… Mình muốn anh ấy…`

Trung nghe rõ tiếng rên của Hiền, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng anh biết em đã hoàn toàn chìm đắm. Anh biết, em gái anh không hề ngủ. Và sự thật đó, sự thật về khoái cảm cấm kỵ mà cả hai đang chia sẻ, càng khiến anh hưng phấn đến tột độ. Anh tiếp tục vuốt ve, bóp nắn cơ thể Hiền, tận hưởng từng tiếng thở dốc, từng cử động nhỏ của em trong bóng đêm.

Ánh sáng yếu ớt của đèn đường hắt qua khung cửa sổ, vẽ nên những vệt sáng lờ mờ trên sàn nhà. Trung vẫn ở đó, bên mép giường Hiền, cảm nhận sự mềm mại của cặp mông em qua lớp vải, và sự căng tức của đôi gò bồng đảo non nớt dưới bàn tay mình. Hơi thở anh trở nên gấp gáp, nặng nề, hòa lẫn trong không khí tĩnh mịch của căn phòng. Hiền vẫn nhắm mắt, nhưng toàn thân em đang run rẩy, những tiếng rên rỉ yếu ớt thoát ra từ kẽ răng. Trung biết em không ngủ.

Cái ý nghĩ ấy, cái cảm giác em gái mình đang giả vờ ngủ để anh có thể tiếp tục động chạm, khiến Trung rùng mình. Nó vừa ghê tởm, vừa kích thích đến điên dại. Anh cúi thấp người, kề sát khuôn mặt vào mái tóc Hiền, hít hà mùi hương oải hương quen thuộc. Lòng bàn tay anh vẫn miết lên bầu ngực em, ngón cái vê nhẹ núm vú. `Em ấy… em ấy muốn mình làm thế này.` Một sự chiếm hữu bệnh hoạn trỗi dậy trong lòng Trung.

Anh chậm rãi rút tay khỏi bầu ngực Hiền, nhưng không rời đi. Anh khẽ nghiêng người, đưa khuôn mặt lại gần khuôn mặt Hiền. Ánh sáng mờ ảo từ ngoài hắt vào, in rõ từng đường nét thanh tú của em. Đôi môi chúm chím của Hiền hơi hé mở, ửng hồng. Trung đưa ngón cái khẽ chạm vào môi em. Môi Hiền mềm mại, ấm nóng, khiến một dòng điện chạy khắp cơ thể anh. Anh cúi xuống, áp môi mình vào môi em, một nụ hôn nhẹ nhàng, đầy trìu mến nhưng cũng chất chứa sự cấm kỵ.

Bình luận

Để lại bình luận