Chương 8

Người chồng chen vào, giọng nghi ngờ. “110 triệu? Đắt thế? Tôi thấy chỗ khác có sofa tương tự rẻ hơn.”

Mẫn Nhi mỉm cười, nhớ lại những gì cô đã học từ cách Hà xử lý khách. “Dạ, anh nói đúng, thị trường có nhiều loại sofa. Nhưng sản phẩm của Lê Đức Yên được làm từ da bò nguyên tấm, không pha tạp, và thiết kế độc quyền. Nếu anh chị đặt hôm nay, em xin phép tặng thêm bộ gối lưng cao cấp để phối với sofa.”

Cặp vợ chồng nhìn nhau, trao đổi vài câu. Sau một hồi thảo luận, người vợ gật đầu. “Được, chúng tôi lấy bộ này. Cô ghi hóa đơn đi.”

Mẫn Nhi cố giấu nụ cười, tay run run khi ghi hóa đơn. Đơn hàng 110 triệu đồng, cộng với đơn hàng 80 triệu trước đó, đã vượt xa mục tiêu mà bà Minh đặt ra. Cô biết mình đã làm được điều không ai ngờ tới.

Cuối ngày, bà Minh gọi Mẫn Nhi vào văn phòng nhỏ phía sau cửa hàng. Hà và một vài nhân viên khác đứng ngoài, tò mò nghe ngóng. Mẫn Nhi bước vào, chuẩn bị tinh thần cho mọi khả năng. Cô biết bà Minh không ưa cô, nhưng cô cũng tin rằng thành tích của mình đủ để thuyết phục.

Bà Minh ngồi sau bàn làm việc, lật qua xấp hóa đơn của Mẫn Nhi. “ tôi không ngờ cô làm được,” bà ta nói, giọng vẫn lạnh lùng nhưng không còn sự khinh miệt như trước. “Hai đơn hàng, tổng cộng 190 triệu đồng. Cô vượt mục tiêu tôi đặt ra.”

Mẫn Nhi cúi đầu, cố giấu niềm vui. “Dạ, cảm ơn chị Minh đã cho em cơ hội.”

Bà Minh nhướn mày, nhìn cô như thể đang đánh giá lại. “Đừng vội mừng. Ở đây, không ai được phép tự mãn. Nhưng tôi công nhận cô có tiềm năng. Từ mai, cô chính thức là nhân viên bán hàng của Lê Đức Yên. Lương khởi điểm 12 triệu, cộng hoa hồng theo doanh số. Đồng ý không?”

Mẫn Nhi gật đầu ngay, tim đập thình thịch. “Dạ, em đồng ý. Em sẽ cố gắng hơn nữa.”

Bà Minh gật đầu, ra hiệu cho cô ra ngoài. Nhưng trước khi Mẫn Nhi rời đi, bà ta nói thêm. “À, tuần sau tập đoàn sẽ tổ chức sự kiện vinh danh nhân viên xuất sắc trong quý. Cửa hàng chúng ta được chọn làm địa điểm, và sẽ có lãnh đạo cấp cao từ trụ sở đến trao giải. Cô chuẩn bị tinh thần, vì với doanh số này, cô có thể được gọi tên.”

Mẫn Nhi ngẩn người, không ngờ mình lại có cơ hội được vinh danh. “Dạ, em hiểu rồi. Cảm ơn chị.”

Cô bước ra khỏi văn phòng, cảm giác như cả thế giới đang mở ra trước mắt. Hà, đứng ở quầy thu ngân, nhìn cô với ánh mắt ghen tị rõ rệt. “Chúc mừng nhé, cô bé,” Hà nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy mỉa mai. “Mới vào mà đã được chị Minh khen. Coi chừng, leo cao quá dễ té

Mẫn Nhi cắt lời, giọng bình tĩnh nhưng kiên định. “Cảm ơn chị Hà. Em sẽ cố gắng để không làm chị thất vọng.”

Hà sững người, không ngờ Mẫn Nhi dám đáp lại. Cô ta quay đi, lẩm bẩm gì đó, nhưng Mẫn Nhi không quan tâm. Cô đã vượt qua thử thách đầu tiên, và cô biết mình còn một chặng đường dài phía trước.

Đêm đó, Mẫn Nhi ngồi trong căn phòng trọ nhỏ, ôn lại những gì đã xảy ra. Cô lấy ra cuốn sổ tay, ghi chép cẩn thận các đặc điểm của sản phẩm, những kỹ năng cô đã học, và những điều cô cần cải thiện. Cô biết công việc ở Lê Đức Yên sẽ ngày càng khó khăn, nhưng cô không sợ. Cô đã sống sót qua những ngày tháng không ai tin cô có thể vượt qua, và giờ đây, cô đang đứng trên đôi chân của chính mình.

Cô nghĩ về sự kiện tuần sau, về việc sẽ có lãnh đạo cấp cao đến. Cô không biết đó là ai, nhưng cô có linh cảm rằng sự kiện này sẽ thay đổi mọi thứ. Có thể, cô sẽ tìm thấy một cơ hội để leo cao hơn trong thế giới này.

Cô nhắm mắt, để bóng tối ôm lấy mình. Cô hình dung mình đứng trên một sân khấu lớn, nhận giải thưởng trước hàng trăm ánh mắt ngưỡng mộ. Cô hình dung mình đối mặt với kẻ thù, nhìn thẳng vào mắt hắn và khiến hắn trả giá. Nhưng cô cũng biết, con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Thành phố này đầy cạm bẫy, và cô sẽ phải sử dụng mọi thứ mình có trí óc, nhan sắc, và cả sự tàn nhẫn để đạt được mục tiêu.

Bình luận

Để lại bình luận