Chương 8

: Ấn con cặc vào người chị Xuân

Một ngọn sóng mạnh hơn làm chị lơ đễnh té nhào, tôi lật đật nắm tay chị đở chị lên.Trong cơn luống cuống, chị bấu víu vào tôi như vào một cái phao. Tôi cảm nhận rõ hai gò vú của chị ép vào ngực tôi. Tôi mỉm cười, lợi dụng cơ hội mà ép hạ bộ của mình vào bụng chị.

Qua giây phút bàng hoàng vì bị sặc nước, chị cũng nhận ra là mình đang ôm chặt đứa em rể và chị cảm nhận rỏ ràng con cu của tôi đang ấn lên bụng chị !
Chị mắc cở quá, đỏ bừng mặt, ấp úng nói không ra lời.
Tôi biết là thời cơ để làm chị mất luôn bình tĩnh nên tôi ghẹo chị :
– Chị đứng không vững vì chắc chị ngủ không được tối hôm qua.
Chị ngượng ngùng hỏi :
– Sao em biết là chị ngủ không được ?
– Tại vì tối hôm qua, em đi ra hóng mát, đi ngang phòng chị, nghe chị rên …
Tôi nhìn gương mặt chị chuyển từ màu xanh sang màu đỏ rồi màu tái ngắt … Chị lúng túng một cách thãm hại và cũng vào lúc đó, khi chị mất đi vẻ lạnh lẽo, khắc khổ thì tôi mới nhận ra là chị rất có duyên !
Chị ấp úng :
– Tối qua … chị không được khỏe …
Chị luống cuống nhìn tôi và trong giây khắc đó chị cũng đã biết là … tôi biết !

Chị bàng hoàng nhớ lại là tối hôm qua, sau khi nghe những âm thanh dâm dật từ phòng của đứa em gái, chị cứ trằn trọc mãi, không chớp mắt được, sau cùng chị không cầm lòng được, nên phải đút tay vào quần mà tự vuốt ve. Nhưng thật ra thì chị không biết thủ dâm ! Chị chỉ biết xoa xoa, bóp bóp để cho vơi đi những rạo rực mà thôi.

Nhìn chị trong trạng thái căng thẳng đó, tự nhiên tôi lại nứng cặc, mặc dù trước đó không lâu tôi đã xuất khí trong lúc ôm con Trâm.

Tôi lợi dụng cơ hội trong lúc chị đang mất bình tĩnh một cách thảm thương mà nhẹ nhàng ôm chị vào lòng, ép con cặc căng cứng vào người chị.

Đang rối tơi bời, cảm nhận được điều đó, chị lại càng khẩn trương hơn …

Và như đứng trước một chuyện vượt quá xa tầm chịu đựng của người phụ nữ, chị Xuân chỉ còn cách cuối cùng là … khóc. Chị gục đầu vào vai tôi mà khóc thút thít như đứa trẻ con.
Tôi đứng im với con cặc ấn vào bụng chị mà dịu dàng vỗ về lưng chị.

Trở về chỗ vợ tôi và con Trâm, chị Xuân thờ thẫn như người mất hồn. Chị không dám nhìn tôi.
Tôi phải nói giùm chị là chị vừa bị sặc nước biển nên hơi bị xốc một chút mà thôi.

Phần tôi thì ngày hôm nay là một ngày cực kỳ tốt đẹp : sáng sớm vừa được đụ vợ tôi trong giường thì sau đó lại lại được ôm con Trâm mà xuất khí và rồi bây giờ lại được ôm chị Xuân vào lòng mà cạ con cặc vào người chị. Tôi đã làm được một kỳ công : ôm được cả ba chị em trong vòng tay của mình !

Nhưng ngày tốt đẹp đó vẫn còn cho tôi thêm một tình huống thích thú khác …

Chiều hôm đó, sau khi ăn cơm xong là đến lúc phải lấy xe trở về lại Sài Gòn.

Hà đã mướn một chiếc xe 15 chỗ để cho mọi người được thoải mái. Con Trâm hăm hở đòi ngồi đằng trước với bác tài để nhìn phong cảnh còn 2 vợ chồng chúng tôi thì ngồi ở hàng ghế tiếp theo. Chị Xuân vẫn còn thẫn thờ, ngồi cô độc tuốt hàng ghế sau.

Xe chạy được chừng nữa tiếng thì ai nấy bắt đầu ngủ ! tôi nhận thấy đó cũng là một đặc điễm của người Việt Nam : đụng đâu ngủ đó một cách dễ dàng.

Trời tối nhanh … và trong xe, bóng tối bao trùm.

Tôi biết đây là thời điểm thuận lợi cho tôi nên tôi rón rén rời khỏi ghế của mình để mò ra hàng ghế sau.
Khi tôi ngồi xuống bên cạnh chị Xuân thì chị giật mình tỉnh giấc. Chị bối rối :
– Kiên về lại chỗ của Kiên đi, không thôi con Hà nó …

Nhìn chị luống cuống, hoảng hốt mà tôi không khỏi cười thầm. Thật đúng như vợ tôi nói, chị Xuân là một người yếu bóng vía, cái gì cũng sợ, nhất là cái nhìn của thiên hạ !

Nhưng tôi quen thói trực tính của Tây phương, hứng là làm, không quan tâm đến búa rìu dư luận. Và điều tôi đang hứng là cưỡng chế người phụ nữ lạnh lùng này.

Biết chị không dám làm lớn chuyện nên tôi lợi dụng cơ hội ngàn năm này mà ôm chị vào lòng.

Chị Xuân thất kinh hồn vía, chị lắp bắp :
– Kiên … điên … rồi sao ?

Mặc kệ chị lải nhải tôi cứ mạnh tay ép chị vào thành xe rồi đưa tay rờ vú của chị.

Mặt chị tái xanh vì sợ, chị không phát ra được âm thanh nào, cứ ú ớ một cách buồn cười. Chị không thể nào ngờ được là thằng em rể lại dám làm liều một cách nham nhở như vậy.
Chị dùng sức cố gỡ tay tôi ra khỏi ngực của chị một cách tuyệt vọng.

Hai chúng tôi tranh chấp với nhau một lúc thì chị đuối sức.
Chị thay đổi chiến thuật, thều thào năn nỉ tôi :
– Kiên a … tha cho chị … chị xin em …
Tôi cũng thay đổi chiến thuật ! thừa dịp chị phân tâm mà thò tay vào bụng chị.
Chị Xuân lại được một phen thất thần, chị líu lưỡi nhưng cố năn nỉ:
– Chị không muốn đâu mà … con Hà nó …

________________

Bình luận

Để lại bình luận