Chương 8

: Dục Vọng Bùng Cháy Trong Đêm Mưa

Mưa trút xuống như thác, từng hạt nước đập mạnh vào cửa sổ, tạo thành một bản giao hưởng hỗn loạn hòa quyện với nhịp tim dồn dập của Minh Anh. Căn nhà nhỏ chìm trong thứ ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn bàn, hắt lên những đường cong hoàn mỹ của bà Hoa, người đang ngồi lặng lẽ trên sofa. Chiếc váy ngủ cotton mỏng manh ôm lấy cơ thể bà, để lộ bầu ngực căng đầy khẽ phập phồng theo từng hơi thở và đôi chân thon dài bắt chéo đầy kiêu kỳ. Minh Anh đứng ở cầu thang, đôi mắt lấp lánh dục vọng khi nhìn mẹ – không còn là người mẹ hiền từ của cô nữa, mà là một người phụ nữ quyến rũ, một cấm kỵ mà cô khao khát chinh phục.

Cô đã chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu. Anh trai cô, Tuấn, đi làm ca đêm, để lại căn nhà chỉ còn hai mẹ con và cơn mưa như một bức màn che giấu mọi tội lỗi. Minh Anh bước xuống, từng bước chậm rãi như một con thú săn mồi, chiếc áo lụa đen mỏng tang cô mặc gần như trong suốt, bám sát cơ thể để lộ từng chi tiết nhục cảm. Bầu ngực căng tròn của cô lấp ló sau lớp vải, đầu nhũ hoa cứng lại vì kích thích, in rõ qua lớp nội y ren đỏ rực bên trong. Chiếc áo ngắn cũn cỡn, chỉ vừa che được cặp mông tròn trịa, căng mọng như trái đào chín, mỗi bước đi khiến chúng khẽ lắc lư đầy khiêu khích.

“Mẹ, mưa to thế này chắc anh Tuấn về muộn nhỉ,” Minh Anh lên tiếng, giọng ngọt ngào nhưng ánh mắt lại sắc lạnh, chứa đựng một ý đồ không thể che giấu. Cô ngồi xuống sofa, sát bên bà Hoa, để đùi mình ép chặt vào đùi mẹ, hơi ấm từ cơ thể cô lan tỏa qua lớp vải mỏng, nóng ran như thiêu đốt. Bà Hoa khựng lại, đôi tay siết chặt mép váy, ánh mắt thoáng bối rối khi lướt qua cơ thể con gái. “Ừ… chắc vậy. Con lên phòng nghỉ đi, muộn rồi,” bà nói, giọng lạc đi, cố quay mặt để tránh ánh mắt của Minh Anh. Nhưng Minh Anh đâu dễ để mẹ thoát.

“Con không buồn ngủ, mẹ ạ. Con muốn ở đây… với mẹ,” cô thì thầm, nghiêng người gần hơn, để mái tóc dài xõa xuống cọ vào vai bà Hoa. Mùi hương cơ thể cô – một hỗn hợp của nước hoa ngọt ngào và sự kích thích nhục dục – tràn ngập không gian, khiến nhịp thở của bà Hoa trở nên gấp gáp. Minh Anh đặt tay lên đùi mẹ, những ngón tay thon dài lướt nhẹ qua lớp váy, chậm rãi nhưng đầy ý tứ, như đang vẽ lên làn da bà những đường cong của dục vọng. “Mẹ căng thẳng quá, để con giúp mẹ thư giãn nhé,” cô nói, giọng ngọt như mật, nhưng ánh mắt lại lấp lánh sự tà mị.

Bà Hoa nắm lấy tay Minh Anh, cố ngăn lại, nhưng bàn tay bà run rẩy, không đủ sức để đẩy ra. “Minh Anh, đừng… con không được làm thế,” bà nói, giọng nghẹn lại, nhưng đôi mắt bà lại lạc lối khi chạm vào ánh nhìn của con gái – một ánh nhìn vừa ngây thơ, vừa dâm đãng, như muốn nuốt chửng bà. Minh Anh mỉm cười, nụ cười đầy nhục cảm, rồi để tay trượt lên cao hơn, chạm vào mép váy, nơi làn da mềm mại của mẹ lộ ra, ấm áp và mịn màng. “Mẹ đừng sợ, con chỉ muốn mẹ thoải mái thôi. Mẹ đẹp quá, mẹ biết không? Con không chịu nổi khi thấy mẹ thế này,” cô thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai mẹ, khiến bà Hoa khẽ rùng mình.

Cô nghiêng người, để bầu ngực căng đầy của mình cọ nhẹ vào cánh tay mẹ, đầu nhũ hoa cứng lại qua lớp lụa mỏng, như đang mời gọi. Bà Hoa cắn môi, cố kìm nén, nhưng hơi thở bà ngày càng nặng nhọc, đôi tay buông lỏng dần, để Minh Anh tự do hơn trong trò chơi nguy hiểm này. Minh Anh không bỏ lỡ cơ hội. Cô cúi xuống, đôi môi đỏ mọng lướt qua má mẹ, không phải một nụ hôn nhẹ nhàng, mà là một cái chạm ướt át, kéo dài, mang theo hơi thở dồn dập của cô. “Con yêu mẹ… yêu mẹ hơn bất kỳ ai,” cô thì thầm, tay lần xuống, lướt qua phần bụng dưới của mẹ, gần sát vùng nhạy cảm mà cô biết sẽ khiến bà Hoa mất kiểm soát.

Bà Hoa giật mình, đẩy Minh Anh ra, nhưng lực đẩy ấy yếu ớt, như thể bà đang đấu tranh với chính mình. “Đủ rồi, Minh Anh! Con điên rồi sao?” bà hét lên, giọng run rẩy, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ và… một thứ cảm xúc mà bà không dám thừa nhận. Minh Anh không lùi bước. Cô đứng dậy, để chiếc áo lụa trượt xuống vai, để lộ làn da trắng ngần và lớp nội y ren đỏ rực, ôm lấy bầu ngực căng tròn như muốn phá vỡ mọi giới hạn. “Con không điên, mẹ. Con chỉ muốn mẹ cảm nhận được con yêu mẹ thế nào. Mẹ không thấy sao? Cơ thể mẹ cũng đang khao khát, giống như con,” cô nói, giọng dâm đãng, đôi mắt lấp lánh như hai viên ngọc trong bóng tối.

Bà Hoa lùi lại, nhưng ánh mắt bà không thể rời khỏi cơ thể con gái – một cơ thể hoàn mỹ, đầy nhục dục, đang đứng đó như một lời mời gọi không thể cưỡng lại. Minh Anh bước tới, đặt tay lên vai mẹ, kéo bà lại gần, để hai cơ thể gần như chạm vào nhau. Cô cúi xuống, môi lướt qua cổ mẹ, hít lấy mùi hương da thịt ngọt ngào, rồi thì thầm: “Mẹ, để con làm mẹ sướng, chỉ một lần thôi. Không ai biết đâu, chỉ có mẹ và con.” Lời nói ấy như một liều thuốc độc, khiến bà Hoa khẽ run lên, đôi tay buông thõng, không còn sức kháng cự.

Minh Anh đẩy mẹ ngồi xuống sofa, quỳ trước mặt bà, đôi tay chậm rãi kéo váy mẹ lên, để lộ đôi chân thon dài và làn da trắng hồng mịn màng. Cô cúi xuống, môi lướt qua đầu gối mẹ, rồi trượt lên cao hơn, từng nụ hôn ướt át như thiêu đốt làn da bà. “Mẹ… mẹ ngọt ngào quá,” cô rên nhẹ, giọng dâm đãng vang lên trong không gian tĩnh lặng, hòa cùng tiếng mưa bên ngoài. Bà Hoa cắn môi, đôi tay siết chặt đệm sofa, cố ngăn một tiếng rên thoát ra, nhưng cơ thể bà đã phản bội – hơi thở bà dồn dập, vùng nhạy cảm giữa hai chân khẽ ẩm ướt dưới sự kích thích của con gái.

Minh Anh ngẩng lên, ánh mắt cô lấp lánh sự đắc thắng. Cô biết mẹ đã rơi vào lưới tình mà cô giăng ra, dù chỉ là một khoảnh khắc yếu đuối. Cô đứng dậy, kéo mẹ đứng lên, dẫn bà lên phòng mình, nơi ánh đèn LED đỏ rực vẫn sáng, như một lời mời gọi vào thế giới nhục dục. Cánh cửa đóng lại, và trong bóng tối, chỉ còn tiếng thở dồn dập của hai cơ thể đang dần hòa quyện, sẵn sàng vượt qua mọi ranh giới cấm đoán.

Bình luận

Để lại bình luận