Chương 8

Sáng hôm ấy, Ngọc Trinh không xuống nhà ăn sáng như mọi ngày. Ông Lập, cha cô, ngồi ở phòng khách, tay cầm tờ báo sáng, mắt lướt qua từng dòng chữ mà lòng thì bồn chồn khó tả. Ông tự hỏi liệu có phải con gái đã phát hiện ra điều gì sau những hành động mờ ám của mình đêm qua. Tiếng TV vang lên đều đều, nhưng chẳng thể khiến ông tập trung. Cuối cùng, ông quyết định lên lầu xem thử. Đứng trước cửa phòng Ngọc Trinh, ông khẽ gõ nhẹ, giọng cố giữ vẻ tự nhiên:

“Ngọc Trinh, con dậy chưa? Xuống ăn sáng đi, đừng để đói bụng.”

Bên trong, Ngọc Trinh đang ngồi trước màn hình máy tính, tay lướt phím nhanh thoăn thoắt. Nghe tiếng cha, cô đáp lại, giọng hơi uể oải: “Con dậy rồi, ba cứ ăn trước đi, con lát nữa xuống.”

Ông Lập gật đầu, dù chẳng ai thấy, rồi quay người bước xuống cầu thang. Trong đầu ông, một tia hứng khởi len lỏi. Mỗi khi bà Huyền, vợ ông, đi làm, ông lại có cảm giác tự do kỳ lạ, như được thả lỏng trong chính ngôi biệt thự rộng lớn này. Chỉ còn ông và Ngọc Trinh, hai cha con ở lại, không gian yên tĩnh đến mức ông có thể nghe rõ nhịp tim mình đập mạnh. Ông thèm khát một bước tiến mới trong mối quan hệ với con gái, dù lý trí mách bảo rằng đó là điều không thể.

Ngồi lại ghế sofa, ông mở TV, mắt nhìn tin tức nhưng tâm trí thì trôi về những suy nghĩ cấm kỵ. Ông tự nhủ, nếu không làm gì quá đáng, không cưỡng ép hay gây tổn thương cho Ngọc Trinh, thì mọi chuyện vẫn sẽ ổn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, ông biết mình không chỉ muốn dừng lại ở mức nhìn ngắm hay tưởng tượng. Ông muốn chạm vào cô, cảm nhận cơ thể mềm mại ấy dưới bàn tay thô ráp của mình.

Trên lầu, Ngọc Trinh đang trò chuyện qua mạng với Bích Trâm, cô bạn thân nhất mà cô quen từ lâu. Mỗi khi có chuyện khó nói, cô đều tìm đến Bích Trâm như một nơi trút bầu tâm sự.

Ngọc Trinh: “Trâm, dạo này tao hơi phiền.”
Bích Trâm: “Thi đại học xong rồi, mày còn lo gì nữa mà phiền?”
Ngọc Trinh: “Tao không biết nói sao nữa…”
Bích Trâm: “Hehe, hay là mày vướng chuyện tình cảm rồi?”
Ngọc Trinh: “Chắc không hẳn… chỉ là chuyện ở nhà thôi.”

Ngọc Trinh ngập ngừng, ngón tay lướt qua bàn phím mà lòng rối như tơ vò. Cô không chắc có nên kể hết mọi chuyện kỳ lạ gần đây về cha mình hay không. Nhưng rồi, cô quyết định mở lời, dù chỉ một phần.

Ngọc Trinh: “Thật ra cũng không có gì lớn, chỉ là tao thấy ba tao dạo này hơi lạ…”
Bích Trâm: “Lạ thế nào?”
Ngọc Trinh: “Có thể tao nhạy cảm quá. Hôm trước đi chơi với ba, trên đường về tao ngủ quên trên xe, lúc tỉnh dậy thì thấy mặt ba gần sát mặt tao, kiểu gần đến mức muốn hôn tao ấy…”

Cô dừng lại, cảm giác má mình nóng lên khi nhớ lại khoảnh khắc ấy. Bích Trâm nhanh chóng trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng pha chút trêu chọc.

Bích Trâm: “Gần cỡ nào? Ba mày định chỉnh áo cho mày khỏi lạnh hả?”
Ngọc Trinh: “Không phải… mày đừng cười tao, kiểu gần như muốn hôn môi ấy, làm tao sợ muốn chết.”
Bích Trâm: “Haha, mày nhạy cảm thật. Rồi mày hỏi ba chưa?”
Ngọc Trinh: “Hỏi rồi, nhưng ba nói chỉ định xem mặt tao có dơ không… mày thấy có giả không?”

Bích Trâm im lặng một lúc, rồi đáp: “Nghe thì hơi gượng ép thật. Nhưng chỉ có vậy mà làm mày rối thế à?”

Ngọc Trinh cắn môi, ngón tay run run gõ tiếp: “Không chỉ vậy đâu. Hôm qua đi bờ sông với ba, tao ngồi ngủ trên ghế đá, lúc tỉnh lại cũng y chang, ba gần sát mặt tao. Tao không biết tao bị gì nữa, nhưng ánh mắt ba lúc đó… mày không thấy đâu, nó làm tao thẹn muốn chết. Mày nói xem, có phải ba tao thấy tao xinh quá nên mới vậy không? Tao bắt đầu sợ, ở một mình với ba mà hồi hộp, trước giờ đâu có vậy…”

Bích Trâm: “Nhà mình ai chẳng xinh, tao không lạ gì mày đẹp thế nào. Nhưng tao nghĩ ba mày chắc vì thương mày thôi, mày đừng nghĩ nhiều quá. Thôi tao đi ăn đây, bye mày nhé.”
Ngọc Trinh: “Ừ, bye.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, nhưng Ngọc Trinh chẳng thấy nhẹ lòng. Cô tắt máy tính, ngồi thẫn thờ trên ghế, lòng nặng trĩu. Cô không ngây thơ đến mức không hiểu chuyện nam nữ, và chính vì thế, cô càng sợ hãi. Những hành động của cha không đơn thuần là tình thương nữa, mà giống như một thứ gì đó vượt qua ranh giới. Cô chỉ biết tự an ủi rằng đó là sự yêu thích của cha dành cho vẻ đẹp của mình, nhưng sâu thẳm, cô biết mình đang cố lừa dối bản thân.

Cô đứng dậy, lê bước xuống lầu. Vừa bước vào phòng khách, ánh mắt ông Lập chạm ngay vào cô, nóng bỏng và đầy ẩn ý. Dù chỉ thoáng qua, Ngọc Trinh vẫn cảm nhận được sự khác lạ ấy. Cô vội quay mặt đi, cố giữ giọng bình tĩnh: “Ba, hôm nay con không đi chơi với ba đâu. Con hẹn bạn đi chơi rồi.”

Ông Lập gật đầu, giọng trầm xuống, không giấu nổi chút thất vọng: “Ừ, vậy được.”

Ngọc Trinh ăn vội vài miếng bánh mì, rồi cầm túi xách rời khỏi nhà như chạy trốn. Cô không quay lại chào cha, chỉ muốn tránh xa không khí ngột ngạt trong căn biệt thự. Ông Lập nhìn theo bóng lưng con gái, lòng thầm kinh ngạc. Ông biết mỗi bước tiến gần cô đều khó khăn, và nếu không cẩn thận, cô sẽ phát hiện ra dục vọng đen tối ông giấu kín. Nhưng ông không thể dừng lại. Ông đã đi quá xa trên con đường này, và không có ý định quay đầu.

Bình luận

Để lại bình luận