Chương 8

Trong khi đó, Hoàng tận hưởng khoảnh khắc này một cách trọn vẹn. Cậu cảm nhận được sự mềm mại của da thịt bà Mai qua lớp vải, cảm nhận được nhịp thở ngày càng dồn dập của bà. Cậu biết, bà đang vùng vẫy dữ dội trong tâm trí, nhưng cơ thể bà vẫn ngoan ngoãn trong vòng tay cậu. Đó chính là sự chiến thắng, là cảm giác quyền lực tối thượng mà cậu khao khát.

Hoàng cúi sát hơn, ghé môi vào vành tai bà Mai. “Mẹ… mẹ cảm thấy dễ chịu không?” Cậu thì thầm, giọng nói mang theo một sự chiếm hữu mạnh mẽ, một sự thách thức ngầm đến những rào cản luân thường đạo lý.

`Dễ chịu? Con khốn nạn! Mày là con trai tao!` Tâm trí Bà Mai gào lên những lời thóa mạ. Nước mắt vô hình đã chảy dài trong cõi lòng bà. Nhưng miệng bà vẫn không thể thốt ra lấy một lời phản kháng. Toàn thân bà run rẩy, một sự run rẩy vô thanh mà chỉ Hoàng mới có thể cảm nhận được. Sự giao thoa giữa nỗi kinh hoàng tột độ và sự bất lực tuyệt đối khiến bà như muốn nổ tung.

Hoàng cảm nhận được sự run rẩy đó. Cậu cười thầm. Cậu biết, đó không phải là sự phản kháng, mà là phản ứng của một người đang chống lại bản năng của chính mình, chống lại những cấm kỵ sâu xa nhất. Và cậu đang chiến thắng. Cậu tăng thêm lực tay, **bóp** mạnh hơn một chút, rồi **day nghiếng** hai bầu ngực bà Mai một cách dứt khoát, khiến chúng dịch chuyển theo ý muốn của cậu.

`Đau… đau quá…` Bà Mai khẽ rên lên trong tâm trí, một tiếng rên thê lương không ai nghe thấy. Mắt bà mở to, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định trước mặt, nhưng không một ai thấy được nỗi kinh hoàng trong đó.

Bầu không khí trong bếp trở nên căng thẳng một cách lạ thường, một sự tĩnh lặng đến khó chịu. Cả ông Hùng, Nam, và Thư đều cảm thấy có điều gì đó không ổn, một sự khác biệt tinh tế trong thái độ của Bà Mai. Họ đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bà Mai, người đang đứng bất động như một bức tượng, và Hoàng, người vẫn ôm chặt lấy bà từ phía sau, bàn tay cậu vẫn không ngừng hành động. Nhưng không ai trong số họ có thể thực sự hiểu được bản chất của thứ “khác biệt” đang diễn ra ngay trước mắt mình. Họ chỉ thấy mẹ mình… rất lạ.

Ánh nắng chói chang của buổi sáng đã leo qua khung cửa sổ, đổ tràn vào căn bếp, nhuộm vàng mọi vật. Tiếng lạch cạch của dao dĩa, tiếng lật báo sột soạt, và tiếng lướt điện thoại quen thuộc tạo nên bản giao hưởng thường nhật của một gia đình hiện đại. Hoàng đã ngồi vào bàn ăn, vẫn trong bộ đồ ngủ thoải mái, vẻ mặt trầm tĩnh, đôi mắt sâu thẳm như hai hố đen nuốt chửng mọi ánh sáng xung quanh. Cậu nhìn sang mẹ, bà Mai, người đang đứng cạnh bếp, vẫn với vẻ dịu dàng, tảo tần.

Hôm nay, bà Mai mặc một chiếc áo phông cotton màu xanh bạc hà, cổ tròn, tay ngắn, cùng chiếc quần lửng vải mềm có họa tiết kẻ sọc nhỏ màu trắng. Mái tóc đen nhánh vẫn búi cao gọn gàng, nhưng vài sợi tóc con đã bung ra, nhẹ nhàng vương trên gáy, tạo nên một vẻ đẹp giản dị, gần gũi. Áo phông khá rộng, nhưng vẫn không che giấu được hoàn toàn những đường cong mềm mại của bộ ngực đã qua tuổi đôi mươi, nay càng thêm đẫy đà sau nhiều năm làm mẹ. Bà đang đặt những chiếc đĩa thức ăn lên bàn, động tác uyển chuyển, nhẹ nhàng.

Hoàng đặt đũa xuống, đôi mắt cậu không rời bóng dáng mẹ. Cậu hít một hơi thật sâu, thu lấy sự tĩnh lặng của không gian vào lồng ngực. Mọi thứ đã sẵn sàng. Cậu đã dọn dẹp mọi chướng ngại vật, giờ là lúc cậu thực hiện một bước đi táo bạo hơn, một bước tiến sâu hơn vào vùng cấm địa.

“Mẹ,” Hoàng nhẹ nhàng cất tiếng, giọng cậu trầm ấm, vang vọng trong không gian, mang theo một chút âm điệu thôi miên đã được điều chỉnh kỹ càng.

Bà Mai khẽ giật mình, quay lại nhìn con trai. Ánh mắt bà vẫn có chút mơ màng, một dấu vết của trạng thái bị thôi miên vẫn còn đọng lại, dù bà đã tỉnh táo và hoạt động bình thường.

“Mẹ ơi, mẹ lại đây ngồi đi. Ngồi cạnh con này,” Hoàng nói, nhưng giọng điệu của cậu không phải là một lời mời, mà là một mệnh lệnh, một sự chỉ dẫn vô hình thấm sâu vào từng tế bào thần kinh của bà. Cậu không nói “ngồi ghế,” mà nhấn mạnh “ngồi cạnh con.” Trong tâm trí Hoàng, một suy nghĩ lóe lên: `Mẹ sẽ ngồi vào lòng mình. Mình sẽ ra lệnh cho mẹ làm điều đó.`

Bình luận

Để lại bình luận