Chương 8

Nhưng những gì xảy ra trong đêm ấy đã kích thích cả thể xác lẫn tinh thần của Phúc Minh đến cực độ.

Một ngọn lửa dục vọng đã được nhóm lên, cháy bùng dữ dội trong huyết quản non trẻ của hắn, đến mức không thể kiểm soát.

Cảm giác đạt được sự thỏa mãn chưa từng có, cùng với sự căng thẳng tột độ về tinh thần khi phá vỡ những rào cản cấm kỵ, đã khiến cơ thể hắn không chịu nổi.

Hoàng tử Phúc Minh, sau đêm hoan lạc thác loạn và đầy tội lỗi ấy, ngã bệnh sốt cao liên miên mấy ngày.

Các thái y đã cố gắng hết sức nhưng bất lực, không thể tìm ra căn nguyên của cơn bệnh kỳ lạ này, mở ra cánh cửa cho một sự chuyển biến lớn lao khác trong cuộc đời hắn.

——————–

Cơn sốt cao triền miên như ngọn lửa vô hình thiêu đốt Hoàng tử Phúc Minh.

Đôi má hồng hào của cậu bé giờ đây đỏ rực một cách bất thường, đôi môi nứt nẻ, và hơi thở yếu ớt phát ra những tiếng rít khe khẽ.

Căn phòng Minh Trí vốn ấm cúng nay như bị bao phủ bởi một màn sương lạnh lẽo của sự lo lắng.

Bích Hà, người nhũ mẫu từng trải, gương mặt tái nhợt vì sợ hãi, không rời khỏi giường cậu nửa bước.

Bà vuốt ve vầng trán nóng hổi của cậu, cảm giác tội lỗi lẫn bất lực như lưỡi dao cứa vào tâm can.

Những hình ảnh hoan lạc trong đêm tăm tối, những lời biện giải triết lý đầy mê hoặc của tiểu chủ nhân, giờ đây trở thành nỗi ám ảnh giày vò bà.

Bà tự hỏi, liệu có phải do chính bà đã chiều theo những khao khát cấm kỵ của cậu, đã mở ra cánh cửa cho dục vọng đen tối xâm chiếm tâm hồn non nớt ấy, mà giờ đây cậu phải chịu đựng sự trừng phạt nghiệt ngã này?

Từng vị thái y tài giỏi nhất trong cung lần lượt được triệu đến, nhưng tất cả đều lắc đầu.

Họ bắt mạch, kê đơn, châm cứu đủ phương pháp, nhưng cơn sốt vẫn không hề thuyên giảm.

Họ không thể nào lý giải được căn nguyên của chứng bệnh kỳ lạ này.

‘Khí huyết tán loạn, tâm hỏa vượng thịnh, nhưng lại không tìm thấy dấu hiệu ngoại tà hay nội thương rõ rệt,’ một thái y lão luyện thì thầm, vẻ mặt đầy hoang mang.

‘Tựa hồ như là…

tâm bệnh, nhưng lại biểu hiện ra ngoài bằng thể trạng suy kiệt.’ Họ không biết rằng, thể xác non trẻ của Phúc Minh đã không thể chịu đựng nổi cú sốc quá lớn từ những khoái cảm thể xác lần đầu nếm trải, cùng với áp lực tinh thần khi vượt qua giới hạn luân thường đạo lý.

Linh hồn yếu ớt của cậu bé đang cận kề bờ vực tan biến, tạo nên một khe nứt mong manh trong bức màn sinh tử, chờ đợi một sự sắp đặt kỳ lạ của vận mệnh.

Một cơn sốt đến từ sự kích thích quá độ về cả thể xác lẫn tinh thần.

Dục vọng bùng cháy quá nhanh, quá mạnh mẽ trong một cơ thể non nớt đã vượt quá ngưỡng chịu đựng.

Cậu bé Phúc Minh đang ở bờ vực của sự sống và cái chết, linh hồn nhỏ bé chới với trong bóng tối.

Sự hỗn loạn trong cơ thể cậu là dấu hiệu cho một khởi đầu mới, một sự thay đổi không ai lường trước được.

Nỗi sợ hãi và lo lắng của Bích Hà, của toàn bộ cung điện, không thể nào chạm tới được vực sâu mà ý thức non trẻ của Hoàng tử đang trôi dạt.

Định mệnh đang gọi tên một linh hồn khác.

*** Cách đó ngàn vạn dặm, qua hàng thế kỷ và không gian, trong một căn hộ nhỏ bé, ẩm thấp ở một con phố đông đúc của thế kỷ 21, Nguyễn Phúc Minh, chàng thanh niên 27 tuổi, đang chật vật với chiếc tivi cũ kỹ.

Ngoài trời, cơn giông lớn đang hoành hành, sấm chớp giật ầm ầm, những hạt mưa như trút nước xuống mái tôn.

Ánh đèn đường chập chờn, báo hiệu một đêm mất điện cận kề.

Nguyễn Phúc Minh, với khuôn mặt mệt mỏi sau một ngày dài làm việc, cố gắng điều chỉnh ăng-ten để bắt sóng một bộ phim cổ trang đang chiếu dở.

Chiếc tivi đã quá đát, vỏ ngoài bị nứt toác, lộ ra những đoạn dây điện hở.

Trong một nỗ lực cuối cùng để có thể xem nốt đoạn kết của bộ phim yêu thích, ngón tay anh chạm vào vỏ kim loại ẩm ướt.

Một tiếng tách nhẹ vang lên, rồi một luồng điện xanh lè tóe ra, xuyên thẳng vào ngón tay đang chạm vào vỏ tivi của Nguyễn Phúc Minh.

Một tiếng hét thảm thiết bị nhấn chìm bởi tiếng sấm chớp ầm ầm.

Cơ thể chàng trai trẻ co giật dữ dội, ngã vật xuống sàn nhà lạnh lẽo, đôi mắt mở trừng trừng nhưng đã mất đi mọi sự sống.

Linh hồn anh, nhẹ bẫng như một làn khói, bị cuốn đi trong cơn lốc xoáy của thời gian và không gian, hướng về một nơi mà anh chưa từng biết đến.

Nguyễn Phúc Minh, một thanh niên bình thường của thế kỷ 21, đã kết thúc cuộc đời mình một cách đột ngột và vô nghĩa, nhưng đó lại là cánh cửa mở ra một hành trình không tưởng.

Linh hồn anh, thoát ly khỏi thể xác vật lý, bị hút vào một dòng chảy năng lượng hỗn loạn, xuyên qua những tầng không gian và thời gian mà anh chưa từng tưởng tượng.

Đó là cảm giác của sự tan rã, rồi tái cấu trúc, của sự mất mát và tìm thấy.

*** Linh hồn Nguyễn Phúc Minh, sau một khoảnh khắc mất phương hướng và hỗn loạn, cảm thấy mình bị hút vào một vực xoáy dữ dội, tối tăm nhưng lại rực cháy.

Anh cảm nhận được một lực đẩy mạnh mẽ, như thể mình đang bị ép vào một khuôn mẫu chật hẹp, đau đớn đến tận cùng nhưng lại vô cùng thân thuộc.

Những mảnh ký ức vụn vặt, xa lạ bắt đầu xé nát tâm trí anh.

Hình ảnh một cậu bé nhỏ nhắn, đáng yêu, say sưa ngâm thơ phú, triết lý; những buổi học khô khan trong thư phòng; và gần đây nhất là cảnh tượng kinh hoàng, đầy dục vọng trong Ngự Hoa Viên, rồi bàn tay run rẩy của nhũ mẫu Bích Hà vuốt ve, khám phá cơ thể non nớt của cậu.

Bình luận

Để lại bình luận