Chương 8

“Phu nhân, thiếu chủ, trà đã sẵn sàng.” Hoàng Phúc nói, giọng hơi khàn và run rẩy. Hắn cố gắng giữ thái độ cung kính nhất có thể, không dám nhìn thẳng vào mắt Mộc Thanh Uyển, sợ rằng ánh mắt mình sẽ để lộ ra dâm tâm đen tối.

Mộc Thanh Uyển khẽ gật đầu, đoan trang nhận lấy một chén trà. “Hoàng Phúc, ngươi vất vả rồi.”

“Dạ… không dám.” Hoàng Phúc vội cúi đầu, bàn tay hắn vẫn còn run rẩy nhẹ. Hắn đặt chén trà xuống bàn cho Diệp Tiểu Thiên, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài, nhưng đôi mắt hắn vẫn không kìm được mà liếc trộm Mộc Thanh Uyển một lần nữa trước khi cánh cửa khép lại. Bóng dáng uyển chuyển, quý phái của nàng in sâu vào tâm trí hắn, trở thành đối tượng mới cho những màn tự giải thoát cuồng dại của hắn trong đêm.

Mộc Thanh Uyển ngồi lại thêm một lát, dặn dò Diệp Tiểu Thiên thêm vài điều về việc ăn uống, nghỉ ngơi, và cách đối nhân xử thế trên giang hồ. Nàng biết con trai mình đã lớn, đã đến lúc phải vẫy vùng, nhưng với một người mẹ, nỗi lo lắng không bao giờ vơi bớt. Nàng nhìn hắn một lần nữa, đôi mắt tràn đầy sự yêu thương và kỳ vọng. “Con đã chuẩn bị xong chưa? Nếu xong rồi, hãy đến Chính Đường. Phụ thân con đã chờ.”

Diệp Tiểu Thiên gật đầu. “Con đã sẵn sàng, mẫu thân. Con sẽ không để người và gia tộc thất vọng.”

Sau khi Mộc Thanh Uyển rời đi, Diệp Tiểu Thiên đứng lặng một lúc. Lời nói của mẫu thân, đặc biệt là những lời ám chỉ về “bản lĩnh nam nhi” và “giữ chân mỹ nhân”, vẫn văng vẳng bên tai hắn. Hắn khẽ nắm chặt tay. Huyết Ảnh Môn, giang hồ hiểm ác, và cả nỗi tự ti thầm kín của chính mình… Chuyến đi này, hắn không chỉ phải đối phó với kẻ thù bên ngoài, mà còn phải đối mặt với chính bản thân hắn. Hắn sẽ chứng minh cho mọi người thấy, Diệp Tiểu Thiên không chỉ có “diễm phúc” mà còn có cả bản lĩnh thực sự của một nam nhi đại trượng phu. Hắn thu xếp nốt những thứ còn lại trong hành trang, sau đó bước ra khỏi phòng, hướng về Chính Đường. Con đường phía trước còn dài, nhưng hắn đã sẵn sàng.

Diệp Tiểu Thiên bước ra khỏi phòng, từng bước chân vững chãi hướng về Chính Đường. Nắng sớm đã lên cao, rải những vạt vàng óng ả lên mái ngói cong cong của Diệp gia trang, xua đi hơi sương lạnh lẽo còn vương vấn. Hắn hít sâu một hơi, cảm nhận luồng chân khí Thanh Phong Quyết cuộn chảy trong kinh mạch, xoa dịu đi những bận lòng thầm kín về nhục căn. Giờ khắc này, hắn là thiếu chủ Diệp gia, là người gánh vác trọng trách của cả một dòng họ, không thể để những tạp niệm cá nhân làm vướng bận.

Chính Đường nằm ở trung tâm Diệp gia trang, là nơi Diệp gia chủ cùng các trưởng lão bàn bạc việc đại sự. Kiến trúc nơi đây uy nghiêm và cổ kính, với những cột gỗ lim to lớn chạm khắc rồng phượng tinh xảo, những bức hoành phi sơn son thiếp vàng treo cao, và một không khí trang trọng bao trùm. Bước vào Chính Đường, Diệp Tiểu Thiên liền thấy một nam nhân trung niên đang ngồi ở vị trí chủ tọa, dáng vẻ ung dung tự tại, nhưng ánh mắt lại sắc sảo như chim ưng.

Đó chính là Diệp Thiên Long, gia chủ Diệp gia, phụ thân của Diệp Tiểu Thiên. Hắn vận một bộ trường bào màu nâu sẫm, chất liệu gấm thượng hạng, được thêu chìm họa tiết mây và sấm sét, toát lên vẻ quyền uy và từng trải. Mái tóc đen nhánh của Diệp Thiên Long được búi cao gọn gàng, khuôn mặt hắn khắc sâu những đường nét cương nghị, quai hàm vuông vắn, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa sự tinh anh và quyết đoán của một người đã trải qua vô số phong ba bão táp trên giang hồ. Dù đã ở độ tuổi ngũ tuần, nhưng thân hình hắn vẫn cường tráng, không hề có dấu hiệu của sự lão hóa hay mệt mỏi, phản ánh một nền võ học thâm hậu. Đôi tay hắn đặt trên thành ghế rồng, những ngón tay thon dài nhưng rắn chắc, từng động tác đều toát lên khí chất lãnh đạo.

“Phụ thân.” Diệp Tiểu Thiên cung kính hành lễ.

Diệp Thiên Long khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua con trai. “Ngồi đi, Thiên nhi.” Giọng hắn trầm ấm, đầy uy lực. “Ta đã nghe lão gia nói qua về ý định của con. Con thực sự muốn tự mình xuất sơn, đối mặt với Huyết Ảnh Môn sao?”

Bình luận

Để lại bình luận