Chương 8

Nàng thấy uy lực ma cầm chỉ đơn âm mà đã hủy diệt khôn cùng ,cũng thấy yên tâm không muốn thử tiếp nữa trở về nhà …Ngày đi đích thân Nhược lão trang cùng toàn bộ gia đinh tiễn chân hai người .Nhược Băng khóc như mưa, còn nàng cũng thấy bùi ngùi …nhưng thân phận giả nam nhi nàng cố tỏ kiên định .Con hắc điêu bay vụt về phía trước mất hút , khiến nàng bực tức mắng nó “.. xú điêu chết tiệt ,thấy nguy hiểm bỏ tỷ muội ta ,ta gặp ta vặt trụi bộ lông đen thối khắm của ngươi cho coi ..” Nhược Băng đang thút thít khóc nghe câu tỷ muội thì ngơ ngác hỏi :

– Ta giả nam trang chưa đạt sao mà có nói tỷ muội vậy Đại Băng ca ca ?

– À không ta nói mấy tỷ muội họ đang cười Tiểu Băng ngươi khóc mặt mũi tèm lem đó ..

Nàng chống chế rồi xua ngựa kéo xe đi ,dọc đường hai tỷ muội nàng đi Thiên trường không một trở ngại khiến nàng thấy làm lạ .Dừng lại khách điếm ăn nghỉ thế nào cũng, đều không ai dám nấy các nàng một cắc .Họ cứ ép các nàng phải lên các lầu thượng hạng để ở, ăn thì sơn hào hải vị ..rồi tiền không dám thu.Chả mấy chốc thẳng đến chân núi Thiên trường ,hai nàng xuống xe ngựa tính lên núi.Chợt từ trên trời một đạo âm khí đen vần vũ hình một con phượng hoàng đen bay xuống .Ngồi trên đó là một nam nhân người đầy âm khí mù mịt cầm quạt đen ..hắn cười ha hả :
– Hai tỷ muội con chồn chín đuôi người định thế mà lên núi sao ? Đến trẻ con cũng nhận ra các người là nhi nữ …ha ha ..Thì làm qua mắt được chúng tiên tu hành,đấy là chưa kể ba cái lão tiên già tinh quái kia …ha ha ..

– Ai có chín đuôi vậy Đại băng ca ca ? mà một tỷ nữa ở đâu thế ?

Khiết Băng không quen biết kẻ này ,nàng chả biết hắn là bạn hay thù thì hắn đã vung quạt một cái âm khí bao phủ hai nàng mờ mịt rồi nói :

– Đây huyễn thiên ảo khí , khí này bao phủ các người đến ba lão tiên cũng không biết các người là nhi nữ nữa .Nhưng tứ tiên còn Hạ Tư Linh thuần âm thể khí ,nàng ấy sẽ cảm nhận được âm khí nữ nhi từ các người .Vậy hãy tránh xa Hạ Tư Linh là yên tâm tọa lạc Thiên Trường rồi …ta cáo từ .

Hắn lại bay vụt đi vào không trung biến mất ,mà chẳng thèm đợi hai nàng hỏi han gì . Con người ấy thực sự là ai ? tại sao đi giúp tỷ muội nàng không biết . Nhưng Khiết Băng nàng cảm thấy hắn và cái con xú điêu ít nhiều liên quan nhau ,bởi chỉ nó mới gọi nàng là “..con chồn chín đuôi..”– Đại Băng ca ca ! rốt cuộc trong chúng ta ai có chín đuôi vậy ? muội muội à đệ đệ …lẫn đại ca có cái đuôi nào đâu …hay hắn ta nhầm chúng ta với ai ?

Nhược Băng chưa hết tò mò , vẫn hỏi gặng cho được …Nàng bối rối nghĩ “.. muội muội thật xin lỗi muội ,lần này lên Thiên trường có dịp ta sẽ nói cho muội muội ta đây là một tỷ tỷ thôi ..” Khiết Băng nghĩ xong bèn giục Nhược Băng :

– Kệ kẻ đó là ai miễn hắn không ác ý với chúng ta là được …chúng ta đi thôi !

Hai nàng lên đến núi Thiên Trường đầu núi thấy có bảng ghi “. Thiên Trường là chốn tu tiên ,không phân biệt chúng sinh sang hèn,chỉ cần là nam nhân tâm hướng thiện muốn tu tiên tạo phúc cho chúng sinh, bá tánh.Tất cả sẽ được học pháp thuật và qua một kỳ sơ khảo ,ai không có căn cơ không lĩnh hội được phải trở về sau kỳ thí khảo..và vĩnh viễn không được ứng thí tiếp ,tùy sự thành công mỗi người sẽ được các đại đệ tử hay chính tòa tam tiên thu nạp truyền thụ thêm pháp lực …” Đọc đến đó thì Nhược Băng thích thú reo lên :

– Woa ! chúng ta cố gắng để làm đệ tử thượng tiên chưởng môn nha Đại Băng ca ca ..

Câu nói ngây ngô của muội ấy, làm cho đám người xung thí khảo quanh cười ồ lên.Hai nàng đâu biết việc làm đệ tử ,thượng tiên Chưởng môn Hạ Tư Linh còn khó hơn cả lên trời .Thượng tiên Hạ Tư Linh là nữ nhân ,hơn nữa ngặt nỗi từ ngày khai mở Thiên trường nàng ấy chưa bao giờ thu nạp một đệ tử nào .Hạ Tư Linh ấy xinh đẹp hơn người ,nguyệt thẹn hoa nhường ..kẻ nam nhân lên đây tu tiên cũng một phần để diện kiến dung nhan nàng ấy

Cho nên thiên trường năm nào đến kỳ ứng khảo cũng đông nghẹt người ,ai nấy hăm hở ứng thí …kẻ trượt ra về mặt còn tươi rói .Bởi hàng năm chỉ duy nhất ngày đó, người ta mới thấy vẻ mặt diễm kiều của Hạ Tư Linh nàng .Giờ đây nam nhân có kẻ dám vọng tưởng làm đệ tử nàng ấy ..thực chẳng đáng cười a .Tất nhiên phúc phận được nàng ấy thu nạp ,ngày ngày diện kiến dung nhan khuynh thành đảo quốc đó kẻ nam nhân nào chả thích .Khiết Băng thấy họ cười hai tỷ muội nàng thì bực tức nói :

– Có gì báu bở chứ …đệ tử chưởng môn có gì vui ..ta không thèm !

Đúng là hai huynh đệ nhà kia kẻ vọng tưởng , người thi ngu ngơ ..Đám người ứng khảo nhìn hai huynh đệ Khiết Băng, dáng người mảnh mai yếu đuối …thì rất coi thường .Họ chỉ nghĩ hai tên xú tử này cái gì cũng tệ ,yếu đuối bạc nhược .Chỉ được cái mắt phượng mày ngài làm kẻ nữ nhân thì xinh đẹp ,nhất là tên huynh trưởng dung mạo hắn chỉ khiến người ta cảm thấy hắn… xinh như một thiếu nữ .Cũng vì huyễn thiên ảo khí che mắt chúng nhân , chứ không lúc này bộ quần áo nam nhân cũng khó mà khiến họ tin hai hai nàng là kẻ nam nhi được .

Bình luận

Để lại bình luận