Chương 8

Cô bé đi chậm cũng phải, đường ruộng rất gồ ghề nên Minh dìu nàng đi. Lát sau thấy nàng có vẻ đã quen dần, Minh buông tay và nói: “Em thử tự đi xem quen đường ruộng chưa?”

Cô bé gật đầu rồi tự bước đi. Được một đoạn khá xa, cô bé quan sát phía trước, phát hiện một con cá trê khá to, nói: “Có cá phía trước anh Minh ơi.”

Minh cầm cây vợt rà dòng mương, rồi cũng tóm được con cá một cách nhẹ nhàng, cậu quay lại xem cô bé, Duyên cũng đang cố bước cho nhanh cho kịp cậu nhưng không may, do vội đuổi theo cậu nên nàng trượt chân té, Minh vội lao về phía cô bé, đỡ dậy, cú ngã không làm đau gì cả, chỉ mỗi tội dơ hết cái mông quần. Thấy nàng đỏ mặt, cậu cũng an ủi: “Em không sao chứ?”

Cô bé đáp: “Em không sao, chỉ bị dơ đồ thôi.”

Đi thêm một đoạn nữa, thấy có vũng nước khá sâu, chắc khoảng ngang bụng của Minh nên cậu nói bé Duyên bước xuống nhẹ nhàng, dùng nước lau sạch vết bẩn trên quần tránh sình trào lên. Duyên làm theo, nhưng khi rửa xong, đã khá sạch sẽ, cái quần lót màu trắng nhìn khá rõ làm cô bé đỏ mặt thêm.

Minh nói: “Em đừng lo, mình đi dạo thêm lát về đến nhà là khô ngay thôi.”

Cô bé gật đầu. Hai người đi một hồi tới nơi đầy bãi cỏ xanh tắp không có bóng người, Minh và bé Duyên ngồi nghỉ một lát chuyện trò cùng nhau, Mỹ Duyên mở lời: “Nhà ngoại anh vui ha.”

“Ừm, hồi bé khi anh học cấp hai mỗi lần về chơi, anh toàn về nhà ngoại không à, tuổi học trò ham vui mà.” Minh đáp.

“Chơi ngoài ruộng vui không em?” Minh hỏi thêm.

“Vui, khi nào anh ra ruộng nữa, anh nhớ rủ em nha.” Nàng vui vẻ đáp.

“Bị té vẫn vui hả?” Minh chọc.

“Hi, dơ đồ tí đâu có sao.” Duyên mỉm cười.

Gió ở đây thổi rì rào mát rượi làm bé Duyên nằm xuống thiu thiu nhắm mắt. Minh nhìn cô bé sao mà đáng yêu đến vậy, thật xinh đẹp như nàng tiên trong truyện cổ tích. Quét mắt xuống phía dưới thấy hai bầu vú căng mọng dưới lớp áo đang phập phồng theo nhịp thở của nàng khiến Minh rung động. Tim cậu đập thịch, cậu hành động theo bản năng chỉ bảo, hai tay cậu nắm hai dây áo trên vai Ngọc Duyên kéo xuống bụng cô bé để lộ bộ ngực căng tròn và trắng nõn, không kiềm chế được trước vẻ đẹp trước mắt, những ngón tay cậu vân vê hai đầu vú đỏ hồng của Duyên. Như bị kích thích bé Duyên rên lên tiếng nhỏ, sau đó hai bàn tay Minh nắm trọn hai bầu vú căng mọng của Duyên mà xoa bóp khiến cô bé rên “ư… ư…”, hai tay cô bé vò đầu Minh.

Cảm giác hai bầu vú Ngọc Duyên đã cứng lên cho Minh biết cô bé đã hứng tình, cậu bèn mở miệng ngậm lấy bầu vú trái của Ngọc Duyên, lần đầu tiên đươc ngậm vú của con gái mới lớn khiến Minh sướng tê người, cậu hết ngậm rồi dùng lưỡi liếm, mút như khát sữa mẹ từ vú này sang vú kia khiến Ngọc Duyên càng rên to hơn.

Quanh đây không có bóng người không sợ bị ai chú ý nên Minh càng bú hăng say hơn. Bú mút chán chê rồi, Minh hôn hít từng cm cơ thể nàng cho tới vùng bụng nàng, kéo giơ hai tay Duyên lên cậu liếm da thịt ở nách cô bé khiến nàng cười khúc khích vì nhột, tính kéo tay xuống không cho Minh liếm nữa thì bị cậu giữ tay Duyên chặt quá nên cô bé đành chịu nhột.

“Nhột… em nhột… anh đừng liếm… nữa…” Cô bé hổn hển đáp.

Nghe lời, Minh chuyển sang bú mút tiếp hai bầu vú Duyên khiến nàng rên tiếp đầy thỏa mãn. Tay Minh lần mò xuống chỗ quần cô bé, còn chút ý thức sót lại giữa cơn đê mê quay cuồng, nàng giữ tay Minh lại nói: “Đừng anh, đây chưa phải là lúc, với lại em chưa sẵn sàng cho chuyện đó.”

Thấy Ngọc Duyên có vẻ cương quyết nên Minh nghĩ thế này cũng đủ rồi nên nghe theo ý nàng. Cậu chỉ nói: “Anh xin lỗi, do anh không kiềm chế được vì em xinh đẹp quá.”

Cô bé mỉm cười dịu dàng, ngón tay thon đưa lên búng mũi cậu, nói: “Giờ em mới biết anh là đồ dê xồm, tưởng là thanh niên nghiêm túc ai dè anh lợi dụng người ta thiu thiu ngủ lén cởi áo em để bú vú.”

Bình luận

Để lại bình luận