Chương 8

: Không còn zin nữa

“Ha ha, hi vọng buổi sáng tỉnh lại đây không phải là mộng.” Tuấn Anh cười ngây ngô, sau đó ngã xuống gối, ngủ thiếp đi trong chưa đầy một giây. Đây là điều trước đây anh sẽ không bao giờ có thể làm được. Anh luôn gặp rắc rối vì không thể đạt được thành công trong công việc, vì vậy luôn lăn lộn trên giường hai hoặc ba tiếng mỗi đêm mới có thể dần dần chìm vào giấc ngủ, vả lại chất lượng giấc ngủ cũng kém, khiến anh trông uể oải, không có người phụ nữ nào sẵn lòng cho anh một cái nhìn thân thiện. Nhưng trong giấc mơ tuyệt vời này, cuối cùng anh cũng có thể có được một giấc ngủ ngon, dù chỉ là một giấc mộng.

*

Khi Ái Vi trở lại ký túc xá, trời đã sáng choang.

“Ái Vi hả? Cậu mới về à?” Nhã Phương ở ký túc xá bên cạnh vừa ra khỏi phòng thì nhìn thấy Ái Vi đứng ngoài cửa đang định mở cửa thì có chút kinh ngạc vì cô ấy chưa từng thấy Ái Vi trở lại ký túc xá vào giờ này.

Không giống như Ái Vi, người có vẻ mặt lạnh lùng và được mệnh danh là Người đẹp tảng băng, Nhã Phương là một cô gái thích cười, trông rất dễ thương, khiến đàn ông nhìn thấy không khỏi muốn bảo vệ, cho nên trong ngành giao thông, cô ấy và Ái Vi là hai bông hoa đẹp nhất. Tình bạn giữa hai cô gái cũng rất tốt đẹp.

“Tớ đi mua chút đồ về, cậu có muốn ăn không?” Ái Vi cầm túi nilon trong tay, trong đó đựng đồ ăn cô vừa mua ở quán ăn sáng bên ngoài ký túc xá, vẫn còn nóng hổi.

Nhã Phương lập tức thoải mái, sau đó cười nói: “Không, tớ thấy thèm ăn thì đến cửa hàng ăn à được, ăn ở đây chán quá.”

“Hôm nay tớ được nghỉ, sẽ ở ký túc xá.” Ái Vi cười, dùng chìa mở cửa phòng mình: “Có lẽ buổi sáng sẽ nghe nhạc. Nếu có chuyện gì thì gọi cho tớ.”

Bởi vì Ái Vi thường thích đeo tai nghe nghe nhạc một mình, lúc đó cô không thể nghe thấy tiếng gõ cửa, cho nên Nhã Phương không chút hoài nghi, mỉm cười rời đi, nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ, bởi vì luôn cảm thấy Ái Vi có gì đó không ổn, nhưng hiện tại không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Sau khi vào phòng, đóng cửa lại, nụ cười trên mặt Ái Vi lập tức biến mất. Cô đặt túi nilon đựng đồ ăn sáng lên bàn, sau đó một tay đỡ bàn, tay kia che mặt: “Cô vẫn chưa biến mất.” Cô thì thầm.

Trên mặt Ái Vi lộ ra vẻ đau khổ, nhưng khóe miệng lại nhếch lên: “Ta là cô, ta làm gì thì cũng chính là cô làm, cô đã không thể thay đổi bất cứ điều gì nữa, tốt hơn là ta sẽ tiếp tục làm những gì ta nên làm.”

Vẻ mặt thống khổ kéo dài hơn mười phút mới biến mất, nhưng khóe miệng vẫn luôn luôn cong lên: “Hãy thành thật biến mất đi. Ta sẽ dùng thân phận Ái Vi, để hắn có địa vị hắn nên có, không ai có thể ngăn cản được.”

Khóe miệng cô càng cong lên: “Nhã Phương à? Bắt đầu với cô trước. Tất cả phụ nữ xinh đẹp đều phải trở thành nô lệ của hắn, ta cũng cần một người trợ giúp.”

*

Buổi trưa, Tuấn Anh tỉnh dậy.

“Thật là một giấc mộng đẹp, khiến mình không muốn tỉnh lại.” Vừa nhắm mắt lại liền thở dài một hơi, nhưng một mùi nồng nặc, tục tĩu và có phần nặng mùi xộc vào mũi anh. Tuấn Anh chợt mở mắt ra, nhìn thấy một căn nhà bừa bộn. Trong nhà khắp nơi đều có tinh dịch, dâm thủy, trên sàn nhà có đồ lót bị xé rách, dính đầy dịch nhờn ô uế.

“Chuyện này, hôm qua, không phải là một giấc mơ sao?” Anh tự tát thật mạnh vào mặt mình, đau quá, cũng chứng minh rằng đêm qua anh đã làm tình với một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, loại phụ nữ mà anh thậm chí không thể tưởng tượng được, nhưng lại khiến anh đụ cả đêm.

Nhìn tinh dịch khắp nơi, anh không khỏi lẩm bẩm: “Không phải xuất tinh tử vong sao?!”

Anh sờ ngực và tim, tuy không phát hiện được nhưng anh biết mẫu trùng đang ở đâu: “Đây cũng là do não trùng biến hóa sao?”

Lượng tinh dịch vấy bẩn khắp nơi trong nhà, chưa kể toàn bộ đều là tinh dịch của anh, thậm chí có năm sáu người đàn ông cộng lại cũng không thể bằng được, nếu không phải là sự thay đổi về cơ thể, anh sẽ không tin.

Mặc dù não trùng vốn được sử dụng trong ngành y tế khi anh nghiên cứu chúng, nhưng anh chưa bao giờ thêm bất kỳ chức năng nào vào, để chúng có thể thay đổi mạnh mẽ các chức năng của cơ thể, chuyện này khiến anh rất hoài nghi.

Anh nhấc điện thoại lên xem, trong đó có những bức ảnh Ái Vi chụp bằng điện thoại tối qua, trong ảnh có khuôn mặt của cô dính đầy tinh dịch, vẫn đang thè lưỡi ra liếm con cặc của anh, trông rất dâm đãng, cũng rất vâng lời, khiến cặc của Tuấn Anh lại dựng đứng dậy.

“Mình, mình không còn là xử nam nữa, hahaha.” Lần đầu tiên đụ lại là đụ với một phụ nữ xinh đẹp như vậy, cũng là lần đầu tiên của đối phương, khiến Tuấn Anh cảm thấy hạnh phúc dâng trào.

________________

Bình luận

Để lại bình luận