Chương 8

: Gấu Dữ và Anh Hùng
Trưa hôm đó, một tiếng hét kinh hoàng xé toạc bầu không khí yên tĩnh của hòn đảo.
“Cứu với! Có gấu! Cứu mẹ tôi với!”
Nguyễn Giai Huyên lao ra khỏi bìa rừng, quần áo tả tơi, khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Cô bé chạy thẳng đến chỗ Nguyễn Hải Phong, gào khóc: “Bố ơi! Mẹ bị gấu tấn công rồi! Bố mau vào cứu mẹ đi!”
Nguyễn Hải Phong nghe thấy chữ “gấu”, mặt cắt không còn giọt máu. Gã lùi lại, xua tay quầy quậy: “Gấu á? Mày điên à? Vào đó để chết chung à? Mẹ mày… chắc chết rồi, bỏ đi con!”
“Bố! Đó là mẹ con! Là vợ bố đấy!” Nguyễn Giai Huyên sững sờ, không thể tin vào tai mình. Người cha mà cô từng kính trọng, giờ đây hèn nhát và tàn nhẫn đến mức này sao?
“Tao bảo bỏ là bỏ! Mày câm mồm đi!” Nguyễn Hải Phong quát lên, định giơ tay tát con gái để bịt miệng.
Đúng lúc đó, Trần Văn Kiệt và nhóm phụ nữ chạy tới. Nghe thấy tiếng kêu cứu, hắn không do dự một giây nào.
“Ở đâu? Dẫn đường!” Hắn quát, ánh mắt rực lửa.
Nguyễn Giai Huyên nhìn Trần Văn Kiệt, rồi nhìn người cha hèn nhát của mình. Sự tương phản một trời một vực khiến cô đau đớn nhưng cũng bừng tỉnh. Cô nắm lấy tay Trần Văn Kiệt, vừa khóc vừa chạy: “Anh ơi, hướng này! Nhanh lên anh!”
Cả nhóm lao vào rừng. Chẳng mấy chốc, họ nghe thấy tiếng gầm gừ đáng sợ. Một con gấu ngựa đen trùi trũi đang chồm lên gốc cây, nơi Ngô Thị Lệ đang run rẩy bám víu trên cành cao. Chiếc váy của bà đã bị móng vuốt gấu xé rách, để lộ đôi chân trần trắng muốt và nội y ren đen đầy khiêu khích, nhưng lúc này chẳng ai còn tâm trí đâu mà ngắm nhìn.
“Mọi người lùi lại!” Trần Văn Kiệt hét lớn. Hắn nhặt một hòn đá to, ném mạnh vào con gấu để thu hút sự chú ý. “Này con quái vật xấu xí! Tao ở đây này!”
Con gấu quay phắt lại, gầm lên giận dữ rồi lao về phía Trần Văn Kiệt.
“Chạy đi!” Trần Văn Kiệt hét lên với nhóm phụ nữ, rồi bản thân hắn quay đầu bỏ chạy theo hướng ngược lại, dụ con thú dữ ra xa.
“Kiệt ca!” Nguyễn Thị Lỵ và Nguyễn Giai Huyên đồng thanh hét lên, tim thắt lại.
Hành động xả thân cứu người của Trần Văn Kiệt đã gây chấn động mạnh mẽ cho tất cả những người chứng kiến. Trong mắt Lâm Vũ Đình, Trịnh Thùy Lam, và đặc biệt là hai mẹ con Ngô Thị Lệ, bóng lưng của Trần Văn Kiệt lúc này vĩ đại như một ngọn núi.
Ngô Thị Lệ trượt xuống khỏi cái cây, chân tay bủn rủn. Bà nhìn theo hướng Trần Văn Kiệt biến mất, nước mắt tuôn rơi. Người đàn ông xa lạ ấy, người không hề có quan hệ huyết thống, lại sẵn sàng liều mạng vì bà, trong khi người chồng đầu ối tay gối lại bỏ mặc bà cho thú dữ.
Trái tim người phụ nữ 36 tuổi, vốn đã nguội lạnh vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc, bỗng chốc rung động mãnh liệt. Một cảm xúc mãnh liệt, vừa là biết ơn, vừa là ngưỡng mộ, và có cả… sự khao khát, bắt đầu nhen nhóm trong lòng bà.
________________

Bình luận

Để lại bình luận