Chương 8

: Kế hoạch thôi miên mới
Có suy nghĩ này, tôi bắt đầu lên kế hoạch thôi miên. Nhưng có một chút khó xử, quan hệ của tôi và anh Tư chỉ dừng lại ở việc gặp nhau thì gật đầu chào hỏi, tôi không thể tùy tiện đến nhà anh ta, chuyện này phải làm sao bây giờ? Tôi đã từng nghĩ đến chuyện từ bỏ nhưng mỗi lần nhìn thấy Triệu Thanh Huyền, trong lòng tôi lại ngứa ngáy, con cặc cũng không nghe lời, cho nên tôi cần phải bắt được cô bé này.
Tục ngữ nói không sợ kẻ trộm chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, tôi bắt đầu nhớ thương cô gái nhỏ này, cũng bắt đầu quan sát hành tung cả nhà cô bé. Cuối cùng tôi đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ.
Hôm nay, tôi nhìn thấy anh Tư bước từ trong tiệm tạp hóa ra, trong tay cầm theo năm chai bia, tôi châm một điếu thuốc thôi miên. Trong lòng tôi hiểu rõ, hiệu quả của thuốc lá thôi miên này ở ngoài trời không mạnh như trong nhà bởi vì mùi hương thôi miên rất có thể bị gió thổi bay nhưng thôi có lòng tin, chỉ cần tôi phả khói lên mặt anh ta, hiệu quả sẽ giống như trong nhà. Vì thế tôi đã bước đến.
“Anh Tư, ngày nào cũng uống à?” Tôi hỏi.
“Ha ha, đã quen rồi, không có cách khác.” Anh Tư cười nói.
Tôi hút một hơi thật lớn phả lên mặt anh ta. Quả nhiên đúng như tôi tưởng tượng, anh ta bị thôi miên lập tức đứng yên ở đó, hai mắt mê ly.
“Anh Tư, bây giờ tôi là chủ nhân của anh, anh phải nghe theo mệnh lệnh của tôi.” Vì để tránh cho người khác nhìn thấy, tôi thôi miên ở bên ngoài cần phải nhanh chóng để anh ta hóa thân vào nhân vật.
“Rõ, ngài là chủ nhân của tôi, tôi nghe theo mệnh lệnh của ngài.” Anh Tư nói.
“Được, cầm điếu thuốc lá này.” Tôi đưa cho anh ta một điếu thuốc lá thôi miên: “Về nhà châm lửa hút thật nhiều, năm phút sau, anh bảo chị Tư xuống lầu đón chủ nhân.”
“Rõ.” Anh Tư cầm lấy thuốc lá thôi miên, xách theo bia đi xuống lầu.
Đây là lần đầu tiên tôi bảo một người bị thôi miên đi thôi miên người khác, trong lòng có chút không yên tâm không biết có thể thành công hay không. Thế là tôi chờ ở cổng lớn, chờ chị Tư bị thôi miên đi xuống. Nếu chị Tư xuống lầu nghe theo mệnh lệnh của tôi vậy là đã thành công. Quả nhiên, năm phút sau, chị Tư xuống lầu, hai mắt cũng mê lý: “Chị Tứ, đi đâu vậy?” Tôi vẫn không yên tâm, giả vờ chào hỏi.
“Chồng tôi bảo tôi xuống đón chủ nhân.” Ánh mắt chị Tư không còn hung ác nữa, trở nên mê ly, chậm rãi trả lời.
“Tôi chính là chủ nhân của chị.” Tôi nói.
“Dạ, mời chủ nhân đến nhà của tôi.”
Chị Tư mặc một chiếc quần jeans bó sát người, ôm chặt cặp mông nhỏ kia. Tôi thấy trên cầu thang không có ai, tôi vừa đi lên cầu thang vừa ra lệnh, xoa nắn cặp mông mềm mịn. Chị Tư rất tình nguyện, không hề phản kháng chút nào. Trong lòng tôi mừng thầm, thôi miên thành công rồi.
Sau khi vào cửa, chị Tư nói: “Chồng ơi, em đã dẫn chủ nhân lên rồi.” Tôi thấy anh Tư đang ngồi trong phòng bếp, vẫn đang hút điếu thuốc lá thôi miên, bia bày trên bàn cơm, bên cạnh là đồ ăn chị Tư đã nấu xong. Thanh Huyền xinh đẹp đang ngồi ở bên cạnh, trước mặt là một bát cơm nóng hôi hổi. Hai cha con bọn họ đều không nhúc nhích, nhìn tôi.
“Biết tôi là ai không?” Tôi hỏi.
“Chú là chủ nhân.” Cả nhà bao gồm cả Thanh Huyền đều trả lời.
“Tao là Trịnh Đình Sơn, Trịnh Đình Sơn là chủ nhân của chúng mày.” Trước đây lúc tôi thôi miên người khác tôi luôn thích sắm vai anh đẹp trai nhưng hôm nay tôi sẽ sắm vai chính mình nhưng vẫn là nhân vật chủ nhân, tôi cảm thấy như vậy kích thích và có tính khiêu chiến hơn.
“Rõ, Trịnh Đình Sơn là chủ nhân của chúng tôi.”
“Chúng mày phải thỏa mãn yêu cầu của chủ nhân.”
“Rõ, chúng tôi phục tùng.”
“Anh Tư, chị Tư, hai người bằng lòng dâng hiến tất cả vì chủ nhân.”
“Phải, chúng tôi bằng lòng.”
________________

Bình luận

Để lại bình luận