Chương 8

:
Nguyễn Thuỳ Chi đột nhiên bị Nguyễn Gia Bảo nhào vào người làm ngã xuống giường, còn cho rằng Nguyễn Gia Bảo đã phát hiện ra cái gì đó, đang chuẩn bị lời lẽ để nói chuyện ai ngờ lại nghe Nguyễn Gia Bảo kêu khóc thành tiếng, lúc này mới yên tâm. Hoá ra Nguyễn Gia Bảo đang cầu cứu chính mình nha. Nguyễn Thuỳ Chi có thể thoải mái hơn rồi, Nguyễn Gia Bảo lâu rồi chưa có đụng vào mẹ của mình nha. Nhưng mà nhìn Nguyễn Gia Bảo đang rất đau lòng, Nguyễn Thuỳ Chi không khỏi suy nghĩ là liệu mình đùa giỡn có phải là quá lắm rồi không.
Tình thương một người mẹ của Nguyễn Thuỳ Chi nổi lên, ôm lấy Nguyễn Gia Bảo vuốt ve mái tóc của thằng nhóc, ngoài miệng an ủi:”Được rồi, được rồi, Gia Bảo, mẹ nhất định sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho con.”Đương nhiên Nguyễn Thuỳ Chi không có khả năng sẽ mang đá đập lên chân của chính mình, tự nhiên sẽ không nói rõ cho Nguyễn Gia Bảo là do mình lòng dạ hẹp hòi đùa giỡn con trai mình.
Sau khi Nguyễn Gia Bảo ngả vào lòng của Nguyễn Thuỳ Chi ôm lấy mẹ mình, được ăn no nên rất thoả mãn nha. Bộ ngực của Nguyễn Thuỳ Chi to tròn mềm mại hơn với những cô gái trong nhà, đây tuyệt đối là do gia tộc di truyền đi, không biết là bà ngoại mà chính mình chưa gặp mặt kia có phải cũng có một cặp vú có một không hai như vậy hay không.
Nguyễn Gia Bảo đem đầu dụi dụi ở trong lòng của Nguyễn Thuỳ Chi, đem mắt của mình, tai miệng mũi toàn bộ đều dụi vào trong cặp vú mà mình ngày đêm nhớ mong. Điều này cũng không thể trách Nguyễn Gia Bảo được, bình thường Nguyễn Thuỳ Chi đều mặc đồ rất kín đáo và bao bọc mình rất chặt chẽ không lộ một khe hở nào. Hôm nay được tiếp xúc gần gũi, chính là được tiếp xúc cận kề một chút, được một chút ân hệ là quá tốt rồi. Hôm nay có cơ hội, sẽ là một việc tốt để lợi dụng nó.
Nguyễn Gia Bảo để đầu mình vào một vị trí thoải mái, ngoài miệng nói:”Cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ.”Cũng có một số niềm vui khi đang được mẹ mình ôm ấp yêu thương thế này.
Nhất thời, trong phòng ngập tràn cảm giác ấm áp, đứa nhỏ Bảo Châu nằm ngủ ở bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này thì có chút kinh ngạc.
Nào biết Nguyễn Gia Bảo không hề thay đổi, có một chút ý định quấy phá. Nguyễn Thuỳ Chi ở bên này nổi lên tình cảm của một người mẹ, nói những tâm tư của một người mẹ nói cho con trai mình hiểu:”Gia Bảo ngoan, mẹ cũng không phải là không dành tình cảm cho con đâu. Con cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, làm sao mà vẫn còn nông nổi như vậy nha. Con nhìn ngày hôm nay sự việc mình làm, còn chưa có xuống giường nữa kìa.”
“Mẹ, con sai rồi, về sau con sẽ không làm thế nữa.”Đúng là sẽ không, toàn bộ con gái trong nhà trừ mỗi mẹ ra thì đều đã bị tôi làm qua, làm sao có thể cởi mở như vậy với tôi nha.
“Lúc này mới ngoan nha. Còn nữa, từ giờ không được một chút là nhảy cẫng lên, ngày hôm qua mẹ không có muốn đánh con. Là do con tự có tật giật mình, nhìn thấy mẹ là bỏ chạy, mẹ vừa thấy con chạy cũng không thể không đuổi theo nha. Con nói, có phải hay không là do con sai rồi không?’Nguyễn Thuỳ Chi cảm thấy hôm nay là một thời điểm tốt, toàn tâm toàn ý dùng lời nói của một người mẹ yêu thương con để thay đổi đứa nhỏ quậy phá này.
“Dạ, là con không tốt.”Nguyễn Gia Bảo trong lòng nghĩ một đường ngoài mặt nói một nẻo. Đừng nói giỡn, cái quần đùi của mình đã phồng ra lớn rồi, đừng nói lúc này tự nhận sai, cho dù chính mình thừa nhận bị liệt dương cũng không có vấn đề gì.
Nguyễn Thuỳ Chi thấy Nguyễn Gia Bảo thừa nhận mình sai lầm trong lòng kinh ngạc không thôi. Bình thường đừng nói Nguyễn Gia Bảo sẽ tự nhận sai lầm của mình, mà chính là một đứa nhỏ hơn thua, không chịu phần thiệt cho mình. Chẳng lẽ lời nói của mình có tác dụng rồi sao?Nếu sớm biết rằng đứa nhỏ này ăn mềm không ăn cứng, Nguyễn Thuỳ Chi đã sớm sử dụng lời nói ngọt ngào để dạy dỗ đứa nhỏ này rồi.
Ngay bây giờ, hãy rèn sắt khi còn nóng.
“Đúng, đúng. Cũng không phải là con sai nha. Lần sau….hừ, hừ, hừ, không cho phép có lần sau nha. Về sau, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe theo lời của mẹ, mẹ cam đoan sẽ không còn đánh con nữa. Con mau nhìn, Bảo Châu cũng đã sắp lớn rồi, con cũng xem như là ba của đứa bé này, làm sao cứ cơ thể to lớn mà không thể làm một ba ba tốt đây?”
Chiêu này đã kích thích lên đáy lòng của Nguyễn Gia Bảo.
Bảo Châu nghe mẹ nói thế, đôi mắt trợn lên bĩu môi một cái, mẹ đang bị lừa bởi bề ngoài nhu thuận của ba ba, bởi vì cô bé đang thấy con cặt của ba ba đang chọt vào trong quần lót của mẹ nha, ba ba chắc là không chỉ muốn cù lét cho mẹ ngứa đâu nhỉ. Nhưng mà Bảo Châu cũng không có ý định sẽ nhắc nhở mẹ,dù sao mỗi ngày nhìn mẹ và ba ba cùng một chỗ đánh rồi truy đuổi lẫn nhau cũng rất là thú vị nha, Bảo Châu nghĩ thầm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian trá.

________________

Bình luận

Để lại bình luận