Chương 8

Lẫm cẩn thận sắp xếp mọi chuyện để đi xa 1 chuyến. Có một chuyện quan trọng mà sau khi gặp Quý sùi bàn kỹ giờ anh mới quyết đinh được. Hôm nay khi ngồi ăn cùng gia đình ông Kính anh nói chuyện về một sạp hàng bán vải khá tốt, muốn bà Vân thuê để kinh doanh. Cả nhà ai cũng ngạc nhiên và e dè. Dù bà Vân biết nhiều về vải vóc nhưng họ không có vốn và chỗ nhập hàng ổn định.

Những điều này Lẫm đã nghĩ xong cả, anh vay Quý sùi 50 triệu cùng của anh 20 triệu là tạm ổn về vốn, vì chỗ lấy hàng anh có thể bảo đảm để trả chậm. Khi trước chị Thanh làm hàng biên nhiều nhất là vải loại này, giờ những mối quan hệ này đều nể mặt anh nên chuyện không lớn. Tiền thì gia đình có thể trả góp dần từ lương phụ cấp trông xe của chú Kính, cùng lắm mất khoảng 1 năm, những thứ khác đều có thể giải quyết dễ dàng. Mọi thứ đều êm xuôi nên bà Vân không từ chối nữa, chỉ là gia đình này lại nợ anh thêm nữa rồi.

Yên đến bên cạnh nhìn anh một lúc mới nói…

– Anh làm như vậy cả gia đình em lại mắc nợ anh thêm nữa, giờ trả sao đây.

– Haha cứ nấu thêm nhiều cơm ngon cho anh, còn em tỏ chút lòng thành, vậy là được rồi.

– Vậy em mời anh xem phim, uống cafe tận Hà Nội, lòng thành như thế đủ chưa.

– Hà Nội sao, sẽ vui lắm đấy, để anh chuẩn bị, em muốn hôm nào đi.

– Chủ nhật nhé, em sẽ nghỉ sớm buổi chiều.

– OK, hôm đấy lại mưa thì tốt… – anh nói rồi cười tủm tỉm bỏ đi.

Yên đứng lại mặt đỏ như gấc cô lẩm bẩm “cái đồ dê cụ, cứ ở đấy mà tưởng bở mãi đi”. Họ không nhận ra chưa công nhận nhưng 2 người lúc này đã chính thức là cặp đôi hẹn hò rồi.

Đến ngày hẹn cả 2 đều chuẩn bị kỹ càng với sự háo hức trong lòng. Yên xin nghỉ cả buổi chiều, trang điểm nhẹ nhàng, cô diện bộ váy mà cô thích nhất, nét mặt cô tràn đầy ý cười rồi chờ Lẫm đón.

2h, anh đến với bộ dạng rất chỉn chu, tóc cắt ngắn vuốt keo gọn gàng, áo khoác mỏng bên ngoài, áo sơmi kẻ sọc bên trong, quần jean xanh và đôi giày thể thao màu trắng. Anh bước lại gần tự nhiên đội mũ bảo hiểm cho cô rồi lên xe xuất phát.

Sắp bước sang tháng 10 nên thời tiết mát mẻ dễ chịu, trời đẹp, cảnh vui đôi nam nữ tíu tít trên con đường. Quãng đường không gần nhưng đi cùng nhau mà họ quên mất khái niệm về thời gian. 3h kém họ tới Hà Nội, anh để cô chọn địa điểm, cô và anh đi bảo tàng lịch sử, đi xem phim… cô luôn cười tươi như những bông hoa buổi sớm, anh có rủ cô đi mua sắm nhưng cô không chịu cô nói đi chơi đi xem thích hơn, anh chiều cô.

7h họ đi dọc theo nhưng con phố cổ, ngắm cái đẹp cổ kính của Hà Nội và ăn hết những món cô thích. Giống các cặp đôi hẹn hò khác, họ đến hồ Gươm ngắm cảnh, nhưng ngày cuối tuần khiến bờ hồ đông như mắc cửi. Liên tục bị tạt đầu xe khiến xe phải phanh liên tục, Yên ngồi sau xe mà thỉnh thoảng lại chúi người về phía trước. Những lúc như thế ngực cô lại áp lên lưng cô khiến mặt cô nóng ran đỏ bừng. Việc đó cứ lặp đi lặp lại vài lần thì cô xích hẳn sát lại với anh. Cô hơi bám tay vào eo anh ngực áp chặt lên lưng anh để anh dễ điều khiển xe hơn. Đôi vú non mềm không còn khoảng cách. Những cảm giác đê mê nó đem lại khiến cho Lẫm như lên tiên 1 lần nữa. Cặp bánh bao trắng tươi khiến anh khao khát bao ngày, đôi khi anh cũng được cảm nhận chúng trong suốt chuyến đi nhưng chỉ là chớp nhoáng trong những tình huống bất ngờ. Lắm lúc anh còn như vậy sẽ khiến cô hiểu lầm rằng anh đang lợi dụng nữa. Vậy mà bây giờ nó đang áp lên lưng anh hoàn toàn chủ động và tự nguyện. Phải chăng đây là tín hiệu mở lòng của cô đối với anh?

Phía sau lòng Yên như có nai con đang chạy loạn, cô không tin rằng trong vô thức cô có thể chủ động đến vậy với anh. Có lẽ mọi chuyện cứ tự nhiên mà đến, hình bóng anh cứ dần dần đậm nét trong trái tim cô bằng những hành động nhẹ nhàng tinh tế bao ngày qua. Dù ngây thơ nhưng cô thừa biết anh rất thích cô từ lâu rồi và bây giờ cô cũng thế. Một chút đụng chạm cơ thể để cho ngọn lửa tình cháy nhanh hơn và mãnh liệt hơn.

Gần 8h anh và cô sánh bước đi dọc theo bờ hồ, gió hồ giữa thủ hơi lạnh khiến cô hơi co lại, anh nhẹ nhàng choàng chiếc áo khoác mỏng cho cô, cô mỉm cười nhẹ nhàng đẹp như bông hoa hồng hé nở. Anh khẽ nắm tay cô dù hơi em dè nhưng cô không rụt tay lại, đôi trẻ im lặng 2 phút thì Lẫm mở lời nói trước. Anh nói về dự định đi xa trong vài ngày tới và rất khó biết khi nào về.

– Đây là việc rất quan trọng với anh, anh phải hoàn thành thì mới có thể thanh thản được. Khi anh đi hãy gọi điện nt thường xuyên với anh nhé.

Cô ngước mắt nhìn anh và gật đầu, tuy hơi buồn vì anh không nói rõ ràng khiến cô nghĩ chuyến đi của anh sẽ rất dài và rất lâu mới gặp được anh. Phải biết rằng cô chỉ vừa xác định rằng mình thích anh và đã mở lòng với anh mà thôi, xa cách bây giờ thật là khó chịu.

Những ngày vui đang thực sự đến với gia đình Vân, nụ cười xuất hiện nhiều hơn môi chồng và các con cô. Chồng cô này cũng có công việc mới với mức lương hậu hĩnh, còn cô thì đang chờ để được trở thành bà chủ tiệm vải ngày không xa. Gần 20 năm lấy chồng, có với nhau 2 mặt con, chưa khi nào bà thấy gia đình gặp may như bây giờ.

Nhớ lại từ ngày đầu gặp và yêu chồng chỉ toàn là khó khăn trắc trở. Lúc yêu gia đình cô cực lực phản đối vì cô xinh đẹp có tiếng trong vùng, lại ngoan ngoãn chăm chỉ được bao nhiêu người giàu có, tài giỏi săn đón đánh tiếng xin về làm dâu. Nhưng cô thôn nữ ấy lại một mực yêu anh bộ đội vừa phục viên tên Kính chẳng có gì trong tay, ngoài vẻ ngoài tuấn tú. Giống như chiếc lò xo càng kìm nén thì khi bung càng mạnh, đôi trẻ bị kiểm soát cấm cản khi có cơ hội gặp mặt như củi khô gặp lửa. Họ lao vào nhau cháy hết mình họ trao nhau tất cả chăng giữ lại gì.

Bình luận

Để lại bình luận