Chương 8

“Đưa con bé đi khỏi đây trước 5 giờ. Máy gây nhiễu chỉ giữ được thêm nửa tiếng.”

“Chúng ta đã truyền video tống tiền. Nếu Ngô thị chậm trễ, sẽ nhận lại thi thể con gái họ.”

Ngô Thanh Nguyệt không khóc. Cô quan sát, lặng lẽ đếm nhịp tuần tra, đoán vị trí từng người. Trái tim cô đập nhanh, nhưng trong mắt không có sự hoảng loạn – mà là tính toán.

Cho đến khi…

Một tia bạc lóe lên như điện xẹt giữa bóng tối.

“Phập!” – Lưỡi dao găm găm thẳng vào cổ tay kẻ canh cửa. Hắn đổ gục mà không kịp kêu một tiếng.

Kẻ thứ hai vừa quay lại, chưa kịp bắn đã bị kéo ngược vào màn đêm, lưng đập mạnh vào tường đá, bất tỉnh.

Tên còn lại hốt hoảng rút súng, nhưng khi ánh đèn pin quét qua kẻ tấn công, hắn khựng lại – không phải vì sợ, mà vì nhận ra ánh mắt của kẻ ấy như rạch vào tim.

– “Lũ mạt hạng như tụi mày… không xứng chạm vào cô ấy.” – Giọng nói trầm, lạnh, đầy sát khí.

Kẻ cuối cùng ngã xuống chỉ sau một cú đá.

Ánh đèn pin nhẹ chiếu vào gương mặt của Ngô Thanh Nguyệt khi băng keo trên miệng được gỡ bỏ.

Cô ngước nhìn. Cơ thể run nhẹ. Không phải vì sợ – mà là vì kinh ngạc.

– “…Tuấn Khanh…?” – cô thì thầm, ánh mắt hoang mang, mừng rỡ xen lẫn choáng váng.

Võ Tuấn Khanh không trả lời ngay. Anh dùng dao cắt dây trói, cúi sát xuống, chạm nhẹ vào má cô.

– “Bà không sao chứ?”

– “Sao… sao ông lại ở đây? Ông là… sát thủ?”

Tuấn Khanh hơi khựng lại, đôi mắt sắc như băng giá bỗng dao động.

– “Tui không phải là sát thủ… Tui là người được thuê để cứu bà.”

– “Và ông đã giấu… tất cả.”

Không khí dường như đông cứng lại. Thanh Nguyệt nhìn người con trai cô từng thương thầm – giờ hóa thành một hình ảnh hoàn toàn khác. Không còn là học sinh gương mẫu – mà là một chiến binh lạnh lùng, nguy hiểm, và… cô độc.

– “Tại sao?” – cô hỏi, như thì thầm cho chính mình.

– “Vì tui không được phép để bà bước vào thế giới của tui.” – Tuấn Khanh khẽ đáp, mắt vẫn nhìn cô không rời.

Một tiếng còi hú vang lên từ xa – đội phản ứng nhanh của Ngô thị đã tới. Tiếng trực thăng quạt gió làm tung lớp lá, ánh đèn rọi xuống như lột trần màn đêm.

Khanh đứng dậy, quay lưng rời đi.

Nhưng một bàn tay níu lấy tay áo anh.

– “Đừng đi. Tui biết… lần này tui không thể đứng sau nữa. Nếu thế giới ông chọn đầy máu và nguy hiểm… thì tui sẽ bước vào – cùng ông.”

Khanh khựng lại. Rồi quay đầu, môi nở một nụ cười rất khẽ.

“Vậy thì… hãy chuẩn bị tinh thần. Vì từ nay, bà sẽ không còn là tiểu thư được che chở nữa đâu.”

Buổi sáng hôm sau ở trường THPT Gia Liêm.

Mặt trời vẫn chưa lên hẳn. Những tia nắng đầu tiên rón rén len qua vòm lá phượng vĩ, rọi xuống sân trường như những mảnh lụa vàng mỏng. Không khí se lạnh, trong lành – đối lập hoàn toàn với khung cảnh hỗn loạn và mùi máu còn ám trong ký ức đêm qua.

Ngô Thanh Nguyệt đến rất sớm.

Đồng phục gọn gàng, tóc dài buộc thấp như mọi ngày. Nhưng ánh mắt – ánh mắt ấy đã khác. Không còn trong veo như trước, mà như có một lớp sương mỏng phủ lên – sâu thẳm, lặng im và khó đoán. Một người vừa bước ra từ ranh giới sinh tử… không thể còn là một cô gái ngây thơ như ngày hôm qua.

Cô đi dọc hành lang tầng hai, bước chân nhẹ và đều, không vội vàng cũng chẳng lơ đãng. Nhưng có điều gì đó thay đổi trong nhịp thở – trong cách cô lặng lẽ bước qua các nhóm bạn đang tụ lại theo thói quen sáng sớm. Không ai lên tiếng gọi cô. Họ chỉ nhìn. Những ánh nhìn kín đáo, không hẳn soi mói – nhưng cũng chẳng thân thiện. Hoài nghi, dè chừng, và hơi sợ hãi.

Ngô Thanh Nguyệt bước vào lớp 12A1.

Căn phòng vẫn y nguyên như mọi buổi sáng – nhưng không khí thì khác. Những ánh mắt dõi theo cô chỉ trong vài giây, rồi vội lảng đi như thể sợ chạm phải điều gì cấm kỵ. Cô lặng lẽ đến ngồi ở bàn cuối, ngay cạnh chỗ của Võ Tuấn Khanh.

Bình luận

Để lại bình luận