Chương 8

– Thôi mà… kỳ lắm..!
– Chị hư quá hà… – Khánh thỏ thẻ bên tai – Phải ngoan chứ!

Hương không còn đủ kiên trì ngăn cản mà khẽ nâng mông đồng lõa giúp Khánh dễ dàng tuột quần lót xuống lưng chừng đùi, rồi nàng lại co chân để hắn lột bỏ sự che chắn cuối cùng. Khánh chụp tay vào gò mu cao mum múp thịt, những sợi lông óng ả phất phơ chạm vào cổ tay mời gọi. Hắn đã quá quen với việc nắn bóp bộ phận này của các quý bà, nhưng cảm giác với Hương sung sướng không lời nào tả nổi.

Hơi lạnh phả vào da thịt nhắc tố cáo nàng đã hoàn toàn trần truồng không còn một mảnh vải. Tấm thân ngà ngọc đang lõa lồ bên một người xa lạ không phải chồng mình. Ấy vậy mà nàng lại rạo rực chờ đợi được ai kia thỏa mãn những ham muốn tội lỗi. Không còn kịp nữa vì Hương đã đi quá xa để có thể dừng lại, khi ngọn lửa nhục cảm đang trùm phủ lên xác thân trần tục thì bến bờ bình yên đã thật sự bỏ rơi nàng. Hương trôi nhanh vào cám dỗ của khoái lạc đến mụ mẫm đầu óc. Đóa hoa giữa hai chân không ngừng khóc thút thít dưới bàn tay thiện chiến. Đôi chân thon thả trắng ngần hết co duỗi lại khép chặt theo từng động tác xoa nắn. Chưa bao giờ bộ phận đàn bà của nàng được nựng nịu tuyệt vời đến vậy. Khánh bóp nắn lúc mạnh bạo lúc nhẹ nhàng, khi dồn dập khi thưa thớt… chẳng lúc nào chỗ ấy được nghỉ ngơi mà luôn trong tình trạng căng mọng hứng tình.

Hương ngửa cổ nấc lên khi ngón tay Khánh miết vào khe nứt. Cặp môi mọng liền ôm lấy ngón tay tẩm lên đó dòng âm dịch nhơn nhớt. Khánh cắn vào chiếc cổ trắng hồng như ma cà rồng hút máu người, còn Hương thì ngửa mặt rên xiết như vật cúng tế cho loài quỷ dữ. Nhưng hắn không giết Hương bằng vũ lực mà sắp dìm chết nàng bằng những cung bậc đam mê. Khánh đưa tay lên miệng vừa định mút lấy lớp mật ngọt thì Hương giữ lại.

– Đừng mà Khánh… Nơi đó… là ô uế… Là… là dơ bẩn… Đừng..!

Hương túm lấy một góc mền vuốt sạch ngón tay trong nỗi tiếc nuối không sao tả xiết của gã kép trẻ. Hương có thói quen rửa ráy âm hộ sau mỗi vài giờ, nhưng nàng đã đi cả đêm và khi đến đây vẫn chưa có dịp làm vệ sinh cho cô bé của mình. Nàng sợ có mùi, sợ cảm giác dơ dáy… nhưng Hương có ngờ đâu đó chính là ước muốn của Khánh. Nếu người đang nằm đây là Phấn hoặc hai quý phu nhân xinh đẹp ngoài kia thì có lẽ Khánh đã vùi mặt vào háng để liếm sạch dịch tiết bất chấp đối tác giãy giụa thế nào.

– Xin em, làm gì chị cũng được nhưng mà… đừng có… như vậy!!! – Hương mếu máo van xin.
– Ôi nữ thần xinh đẹp của lòng em, ước muốn của chị là mệnh lệnh. Em sẽ không làm như vậy cho đến khi chị cho phép.

Khánh lại vòng tay ôm gọn khuôn mặt thần tiên tỷ tỷ hôn hít. Hắn cố ý đưa ngón tay đến sát mũi hít sâu để thưởng thức mùi vùng kín của một mỹ nhân cao quý. Không có chút ô uế nào như Hương vừa nói mà chỉ nghe thoang thoảng hương vị ngây nồng đặc trưng của phái đẹp. Khánh càng tiếc đến đứt từng đoạn ruột, tại sao Hương lại vô tâm đạp đổ bao công sức của hắn kia chứ! Ước gì ngay lúc này có thể đưa lưỡi vào sâu giữa hai chiếc môi mọng dưới kia để rút ra từng dòng khí thơm ngọt, ước gì được liếm láp rồi ăn trọn hai múi thịt đỏ hồng sóng sánh âm dịch, nhất định sẽ ngon miệng và mê ly đến tận óc. Chị xinh đẹp của em ơi, rồi lịch sử sẽ sang trang, sẽ đến lúc bộ phận này van xin được nằm gọn trong miệng em… Sẽ nhanh thôi… nhanh thôi…

Bàn tay có phần thất vọng bóp mạnh gò mu, Hương nấc lên bấu víu vào vô định, tay bất chợt chạm vào chỗ nổi cộm qua lớp quần lót. Không bỏ qua cơ hội, Khánh cầm tay Hương luồn vào lưng quần trong sự phản kháng yếu ớt mang tính hình thức. Hương lại hóp bụng choáng váng trước kích cỡ của bộ phận mà bàn tay mình vừa nắm lấy, đó là thỏi gân rất to nóng hổi nằm lẫn giữa mảng lông rậm rạp. Khi lần đầu đứa con gái 17 tuổi được chạm vào bộ phận đàn ông, Hương cứ ngỡ đó là cái to nhất trên cõi đời, nhưng hôm nay so với Khánh thì dấu ấn trong quá khứ đã nhạt nhòa thảm hại.

Khánh hấp tấp cởi quần lót, cố không làm ảnh hưởng đến bàn tay nhỏ nhắn đang nắm khư khư con cặc to tướng đang trong cơn nứng cực độ. Hương nâng niu âu yếm như báu vật đời mình, nàng rất muốn nhổm dậy nhìn vào nơi ấy nhưng quá ái ngại. Ôi giá như Khánh có thể đưa người bạn này đến gần thì hay biết mấy. Thật tiếc là Khánh đã không làm thế mà leo vào giữa hai chân Hương trong sự mềm lòng ưng thuận của kẻ nằm dưới. Giờ nàng là bại tướng, giương cờ trắng đầu hàng chấp nhận cho đoàn quân xâm lược cắm trại trước cổng thành. Không còn nữa hình ảnh người phụ nữ cao quý kiêu kỳ mà chỉ còn lại một tình nhân bé nhỏ ngoan ngoãn tuân theo mọi sai khiến. Hương dạng chân đón Khánh vào lòng, hai thân thể trần truồng hừng hực lửa tình lập tức quấn chặt nhau.

Bình luận

Để lại bình luận