Chương 8

– Để em đi lấy bao.

– Không cần (sau này tôi mới biết là vì cô cấy que tránh thai nên không cần dùng bcs)

Rồi cô tiếp tục làm nhanh hơn, cô rên to hơn thành tiếng ơ ơ, bỗng cô lấy 10 ngón tay cào mạnh vào ngực tôi, người cô hơi giật giật rồi rũ xuống. Cô nhìn tôi lườm 1 cái định rút cu tôi ra khỏi người cô.

– Em vẫn chưa ra.

– Cho 2 phút nữa thôi đấy.

Tôi đẩy cô nằm xuống và bắt đầu thúc, mỗi lần quan hệ với tôi dường như nước lồn của cô là vô tận, nước lồn cô lại trào ra, tôi tiếp tục nhấp nhanh hơn. Lúc này cô rên như mấy em diễn viên JAV làm tôi không thể chịu được bắn thẳng vào bên trong. Cô nằm với tôi thêm 1 lúc rồi vội vàng vơ váy áo chạy thẳng vào wc. Lúc sau cô đi ra với bộ đồ chỉnh tề ngay ngắn, mặt đã được phấn son trở lại và bước nhanh xuống tầng 1 mở cửa ra về bỏ lại tôi nằm 1 mình với con cu đang ướt nhoẹt dâm thủy của cô.

Cầu sông Hàn.

Tiếng chuông điện thoại reo lên:

– Alo cô ạ.

– Hôm nay cô chuyển sang nhé. Báo với em thế. Em vào đến nơi chưa?

– Em đang trên đường về nhà khách. Nhớ cô ghê.

– Có chồng cô, có thêm em gái cô đến chuyển nhà cùng nữa. Em có muốn làm quen không? Cô giới thiệu cho.

– Em có cô là được rồi, không cần thêm em gái cô đâu.

– Thế nhé. Cô bận chuyển đồ 1 chút.

“Anh vào Đà Nẵng à? Gặp nhau 1 chút được không” – dòng tin nhắn hiện lên màn hình điện thoại.

– Sao em biết anh vào Đà Nẵng?

– Bích nói với em. Anh không bận gì thì có thể gặp nhau 1 chút được không?

– Sao Bích lại nói với em nhỉ? Anh tưởng…

– Đó là anh tưởng. Nhưng em là Ngọc không phải là Bích. Anh có bận gì không?

– Tối anh không bận gì. Nếu em không bận.

– Ok anh. Em ở xxx.

Tôi miên man với những kỷ niệm cũ của 2 năm trước ùa về. Gió biển thổi vào từng đợt, tôi đã từng phóng xe máy lên tận Tây Thiên chỉ để được ôm em vào 1 ngày hè nóng bỏng. Từng cùng nhau phóng xe dưới mua từ Tam Đảo về Hà Nội, từng tính chuyện cưới nhau khi mới tròn 20, từng lẻn ra khỏi nhà lúc nửa đêm đến ngủ với nhau. Với em đó là cả 1 thời nông nổi và có đôi phần hoang dại.

Khi gặp lại em, tôi không biết sẽ phải nên bắt đầu từ đâu.

– Anh ở dưới.

– Đợi em.

10ph.

Em xuống với chiếc váy trắng xòe tôi mua tặng ngày xưa.

– Anh còn nhớ chiếc váy này không?

– Anh còn, lâu rồi sao em còn giữ làm gì.

– Để nhớ về anh.

– Em hận anh mà.

– Nhưng anh là kỷ niệm đẹp nhất của em.

– Em muốn đi đâu?

– Em muốn ngửi mùi gió biển. Đưa em ra biển đi.

Gió biển thổi vào từng cơn, sóng đánh nhẹ nhàng dưới chân.

– Em vào đây lâu chưa.

– Em ở trong này được 1 năm rồi. Xa Hà Nội em thấy nhẹ nhõm hơn.

– Uh, vậy cũng tốt, em nên đi theo ước mơ của em, đừng đi theo ước mơ của người khác.

– Ngày đó sao anh lại bỏ em?

– Vì anh nghĩ em không phù hợp với thế giới của anh.

– Anh còn yêu em không?

– Tại sao em hỏi vậy?

– Anh cứ trả lời thật lòng đi. Còn không?

– Anh không rõ. Lâu rồi anh không nghĩ đến…

Em bất ngờ lùa vào tôi 1 nụ hôn đắm đuối, nụ hôn ngày xưa. Rồi em nhìn tôi:

– Anh là người phũ với em nhất và cũng là người yêu em nhất.

Rồi em lại hôn tôi. Cảm giác của ngày xưa ùa về nhưng tôi không còn nguyên vẹn những cảm xúc của ngày xưa. Bất giác tôi nghĩ tới cô giáo, không biết giờ này cô đang làm gì. Tôi miên man với những suy nghĩ hỗn độn trong cái hôn nồng nàn của em.

Bình luận

Để lại bình luận