Chương 8

– Lão giả thần bí

Với vẻ mặt đạm mạc, Tiêu Viêm rời khỏi đại sảnh, có chút thẫn thờ, hắn theo thói quen hàng ngày chậm rãi leo lên ngọn núi sau gia tộc, ngồi trên vách núi, lặng lẽ nhìn dãy núi hiểm trở đang bị sương mù bao phủ ở phía đối diện, đó là Ma Thú sơn mạch nổi tiếng của Gia Mã đế quốc.

“Ha ha, thực lực à… Ở thế giới này, không có thực lực thì đến một đống phân chó cũng không bằng, ít nhất, phân chó còn không ai dám đi giẫm lên!” Bờ vai khẽ run, tiếng cười tự giễu trầm thấp của thiếu niên, mang theo bi phẫn, chậm rãi vang vọng trên đỉnh núi.

Mười ngón tay cắm sâu vào mái tóc đen, Tiêu Viêm nghiến răng cắn chặt môi, mặc cho vị máu tanh nhàn nhạt lan ra ở khóe miệng. Mặc dù ở trong đại sảnh hắn không hề biểu lộ cảm xúc bất ổn nào, nhưng từng câu từng chữ của Nạp Lan Yên Nhiên lại như dao cắt vào tim, khiến Tiêu Viêm toàn thân run rẩy…

“Nỗi nhục hôm nay, ta không muốn phải chịu đựng lần thứ hai!” Mở bàn tay trái có vết máu ra, giọng Tiêu Viêm khàn khàn mà kiên định.

“Hắc hắc, tiểu oa nhi, xem ra ngươi cần giúp đỡ à?”

Ngay lúc Tiêu Viêm đang thầm thề trong lòng, một giọng cười quái dị già nua bỗng nhiên truyền vào tai.

Gương mặt nhỏ nhắn biến sắc, Tiêu Viêm quay phắt người lại, ánh mắt sắc như ưng quét một lượt phía sau, nhưng lại không phát hiện ra nửa bóng người…

“Hắc hắc, đừng tìm nữa, ở trên ngón tay ngươi đó.”

Ngay khi Tiêu Viêm cho rằng đó chỉ là ảo giác, giọng cười quái dị kia lại một lần nữa vang lên không báo trước.

Đồng tử co rụt lại, ánh mắt Tiêu Viêm đột nhiên dừng lại trên ngón tay phải… chiếc nhẫn cổ xưa màu đen.

“Là ngươi đang nói chuyện?” Tiêu Viêm cố nén cơn kinh hoàng trong lòng, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh lại.

“Tiểu oa nhi định lực cũng không tệ, vậy mà không bị dọa đến nhảy xuống.” Bên trong chiếc nhẫn, vang lên tiếng cười trêu tức.

“Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong chiếc nhẫn của ta? Ngươi muốn làm gì?”

Sau một hồi im lặng, Tiêu Viêm rành rọt hỏi những vấn đề mấu chốt.

“Ta là ai thì ngươi khoan hãy để ý, dù sao cũng không hại ngươi đâu. Ai, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng gặp được một người có cường độ linh hồn đạt chuẩn rồi, thật là may mắn, hắc hắc, nhưng vẫn phải cảm ơn sự cung phụng của tiểu oa nhi trong ba năm nay nhé, nếu không, ta e là còn phải tiếp tục ngủ say.”

“Cung phụng?” Hắn nghi hoặc chớp mắt, một lát sau, gương mặt nhỏ nhắn của Tiêu Viêm chợt âm trầm xuống, từng chữ một, khó khăn bật ra từ kẽ răng: “Đấu khí trong cơ thể ta biến mất một cách khó hiểu, là do ngươi giở trò quỷ?”

“Hắc hắc, ta cũng là bất đắc dĩ thôi mà, tiểu oa nhi đừng trách nhé.”

“Lão tử đ*o cần biết!”

Tiêu Viêm, người luôn tự cho là trầm ổn bình tĩnh, lúc này bỗng nhiên nhảy dựng lên như một kẻ điên, gương mặt nhỏ nhắn hằn lên vẻ dữ tợn. Hắn cũng chẳng quản đây là di vật mà mẫu thân để lại, không chút suy nghĩ liền tháo chiếc nhẫn trên ngón tay, sau đó dùng sức ném thẳng xuống vách núi sừng sững…

Chiếc nhẫn vừa rời tay, lòng Tiêu Viêm chợt thắt lại, vội vàng đưa tay ra định chộp lấy, nhưng chiếc nhẫn đã rơi thẳng xuống vách núi…

Sững sờ nhìn chiếc nhẫn biến mất trong sương mù, Tiêu Viêm ngẩn người một lúc lâu, gương mặt nhỏ nhắn dần dần bình tĩnh lại, ảo não vỗ trán: “Ngu xuẩn, quá lỗ mãng rồi, quá lỗ mãng rồi!”

Vừa mới biết được đầu sỏ gây nên nỗi nhục ba năm qua của mình lại chính là chiếc nhẫn luôn đeo trên tay, cũng khó trách Tiêu Viêm lại mất kiểm soát đến mức này.

Ngồi bên vách núi một lúc lâu, Tiêu Viêm mới bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy, xoay người, đồng tử chợt trừng lớn, ngón tay run rẩy chỉ vào thứ trước mặt…

Trước mặt Tiêu Viêm, lúc này đang lơ lửng một chiếc nhẫn cổ xưa đen nhánh, điều khiến Tiêu Viêm kinh hãi hơn cả, là phía trên chiếc nhẫn, đang phiêu đãng một bóng người trong suốt già nua…

“Hắc hắc, tiểu oa nhi, cần gì phải nổi giận như vậy? Chẳng phải chỉ là hấp thu ba năm đấu khí của ngươi thôi sao.” Lão giả trong suốt, cười tủm tỉm nhìn Tiêu Viêm đang trợn mắt há mồm, mở miệng nói.

Khóe miệng giật giật, trong giọng nói của Tiêu Viêm nén đầy tức giận: “Lão gia hỏa, ngươi đã trốn trong nhẫn, vậy cũng nên biết việc ngươi hấp thu đấu khí của ta đã mang đến cho ta bao nhiêu lời chế nhạo chửi mắng chứ?”

“Nhưng trong ba năm bị chế nhạo đó, ngươi đã trưởng thành rồi đúng không? Ngươi cho rằng nếu là ba năm trước, ngươi có thể có được sự ẩn nhẫn và tâm trí như hiện tại sao?” Lão giả cười cười không cho là đúng, thản nhiên nói.

Lông mày nhướng lên, tâm tình của Tiêu Viêm cũng dần dần bình phục. Sau cơn tức giận, niềm vui sướng theo đó mà đến, nếu đã biết được bí ẩn về sự biến mất của đấu khí, vậy thì bây giờ, thiên phú của hắn, tất nhiên cũng đã trở về!

Chỉ cần nghĩ đến việc cuối cùng cũng có cơ hội vứt bỏ danh hiệu phế vật, thân thể Tiêu Viêm lúc này gần như thoải mái như được tái sinh, lão đầu đáng ghét trước mặt, nhìn qua cũng không còn quá đáng ghét nữa.

Có những thứ, chỉ khi mất đi, mới biết được nó quý giá! Mất đi rồi tìm lại được, sẽ khiến người ta càng thêm trân trọng!

Nhẹ nhàng xoay cổ tay, Tiêu Viêm thở ra một hơi thật dài, ngẩng đầu nói: “Tuy không biết rốt cuộc ngươi là ai, nhưng ta muốn hỏi một câu, sau này ngươi còn định dựa vào việc ở trong nhẫn để hấp thu đấu khí của ta không? Nếu là vậy, ta khuyên ngươi vẫn nên đi tìm kí chủ khác đi, ta nuôi không nổi ngươi.”

“Hắc hắc, người khác cũng không có lực cảm giác linh hồn mạnh mẽ như ngươi đâu.” Lão giả sờ sờ chòm râu cười nói: “Nếu ta đã tự mình lựa chọn hiện thân, vậy thì sau này, trước khi được ngươi đồng ý, ta tự nhiên sẽ không tiếp tục hấp thu đấu khí của ngươi nữa.”

Tiêu Viêm đảo mắt một cái, cười lạnh không nói, hắn đã quyết tâm, mặc kệ lão già này có nói lời ngon tiếng ngọt thế nào, cũng không thể để lão ở bên cạnh mình nữa.

“Tiểu oa nhi, có muốn trở nên mạnh mẽ không? Có muốn được người khác tôn sùng không?” Mặc dù trong lòng đã xếp lão giả vào phe không nên dính vào, nhưng trước những lời này, trái tim Tiêu Viêm vẫn không nhịn được mà đập thình thịch.

“Bây giờ ta đã biết nguyên nhân đấu khí biến mất, với thiên phú của ta, muốn trở nên mạnh mẽ còn cần đến ngươi sao?” Chậm rãi hít một hơi, Tiêu Viêm thản nhiên nói. Trong lòng hắn biết, trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, không hiểu rõ mà đã tiếp nhận ân huệ của một người thần bí, cũng không phải là quyết định sáng suốt.

“Tiểu oa nhi, thiên phú của ngươi tất nhiên rất tốt, nhưng ngươi có biết không, ngươi bây giờ đã mười lăm tuổi rồi, mà đấu khí của ngươi lại mới chỉ là tam đoạn. Ta hình như có nghe nói, sang năm ngươi phải tiến hành nghi thức trưởng thành rồi nhỉ? Ngươi cho rằng, ngươi có thể chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, dựa vào tu luyện chăm chỉ mà tăng vọt lên thất đoạn đấu khí sao? Hơn nữa lúc trước ngươi còn cùng cô gái kia đánh cược ba năm, thiên phú của nữ oa nhi kia cũng không thể thấp hơn ngươi bao nhiêu đâu, ngươi muốn đuổi kịp nàng rồi vượt qua nàng, đâu có dễ dàng như vậy.” Gương mặt già nua đầy nếp nhăn của lão giả, lúc này giống như một đóa hoa cúc nở rộ.

“Nếu không phải ngươi hấp thu đấu khí của ta, ta có thể bị nàng làm nhục như thế sao? Ngươi cái lão hỗn đản này!” Bị lão giả chọc trúng chỗ đau, gương mặt nhỏ nhắn của Tiêu Viêm lại một lần nữa âm trầm, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi mắng to.

Sau một trận mắng to, Tiêu Viêm lại tự mình ủ rũ. Việc đã đến nước này, có mắng thế nào cũng vô ích. Tu luyện đấu khí, nền tảng là rất quan trọng, năm đó hắn bốn tuổi luyện khí, luyện ròng rã sáu năm mới đạt được cửu đoạn đấu khí. Cho dù bây giờ thiên phú của hắn đã hồi phục, nhưng muốn trong vòng một năm tu luyện đến thất đoạn đấu khí, về cơ bản là không có nhiều khả năng…

Ủ rũ thở dài một hơi, ánh mắt Tiêu Viêm liếc qua lão giả trong suốt đang ra vẻ thâm sâu khó lường, trong lòng khẽ động, bĩu môi nói: “Ngươi có cách à?”

“Có lẽ vậy.” Lão giả hàm hồ cười quái dị.

“Ngươi giúp ta trong vòng một năm đạt tới thất đoạn đấu khí, chuyện ngươi hấp thu ba năm đấu khí của ta trước đây, liền xóa bỏ, thế nào?” Tiêu Viêm thăm dò hỏi.

“Hắc hắc, tiểu oa nhi tính toán giỏi ghê.”

“Nếu ngươi đối với ta không có chút trợ giúp nào, vậy ta mang theo một gánh nợ bên người làm gì? Ta thấy, ngài vẫn là nên đi tìm kẻ xui xẻo khác mà nương thân đi…” Tiêu Viêm cười lạnh nói. Sau một hồi trò chuyện, hắn cũng nhìn thấu lão giả trong suốt này dường như cũng không thể tùy tiện hấp thu đấu khí của người khác.

“Ngươi chẳng giống một thiếu niên mười lăm tuổi chút nào, xem ra ba năm nay, ngươi thật sự đã trưởng thành rất nhiều, đây có thể xem như là ta tự làm tự chịu không?” Nhìn Tiêu Viêm ranh mãnh, lão giả sửng sốt, chợt có chút dở khóc dở cười lắc đầu.

“Thật là một tiểu oa nhi miệng lưỡi sắc bén, được rồi, được rồi, ai bảo lão đầu ta còn có việc cầu đến tiểu tử nhà ngươi đâu.” Bất đắc dĩ gật đầu, thân hình lão giả hạ xuống mặt đất, ánh mắt quan sát Tiêu Viêm một lượt, một nụ cười quái dị như vừa thực hiện được gian kế nhanh chóng xuất hiện trên khuôn mặt rồi chợt tiêu tán. Lão chần chờ một hồi, dường như cực kỳ không tình nguyện mở miệng nói: “Ngươi có muốn trở thành luyện dược sư không?”

Bình luận

Để lại bình luận