Chương 8

Tui dán mắt vào màn hình, cả người nóng ran như lửa đốt. Từ nhỏ đến lớn, mẹ trong lòng tui luôn là hình tượng thánh thiện, tao nhã, cử chỉ chuẩn mực, là người tui ngưỡng mộ nhất. Nhưng giờ đây, tui thấy mẹ nằm trên giường tui, ôm áo tui, điên cuồng thủ dâm, miệng lẩm bẩm những lời dâm đãng.
“Tiểu Phàm… Mẹ muốn con…” Tiếng mẹ thì thào như ngọn đuốc, thiêu cháy tui từ trong ra ngoài. Tui luôn nghĩ tình cảm dành cho mẹ chỉ là sự gắn bó bình thường của con trai, nhưng giờ mới thấy, nó phức tạp hơn tui tưởng nhiều lắm.
Nhìn đôi môi mọng của mẹ lúc khép lúc mở, cặp vú trắng nõn phập phồng trong áo lót ren, ngón tay thon dài mơn trớn lồn mình, tui lần đầu nhận ra mẹ cũng là một người phụ nữ. Một người phụ nữ trưởng thành, cơ thể căng đầy sức hút, tràn ngập dục vọng.
Hóa ra, những lúc tui không hay biết, mẹ cũng có những ảo tưởng về tui. Mỗi lần mẹ nhìn tui bằng ánh mắt dịu dàng, liệu có đang tưởng tượng gì đó cấm kỵ? Khi mẹ kèm tui làm bài, có khi nào mẹ nghĩ đến những hình ảnh này không? Ý nghĩ ấy làm tui vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
Mỗi động tác của mẹ như trêu ngươi, mỗi tiếng rên khe khẽ khiến máu tui sôi sùng sục. Tui tưởng tượng cảnh đè mẹ xuống, như cách mẹ tưởng tượng về tui. Ý nghĩ đó vừa lóe lên đã không thể dập tắt, như ngọn lửa bùng cháy trong đầu.
Bất chợt, tiếng động cơ xe vang lên ngoài cửa sổ, làm tui giật bắn. Nhìn qua khe rèm, tui thấy chiếc xe hồng phấn của mẹ lăn bánh vào sân. Tui vội vàng tắt máy, tay run run copy đoạn video vào đám mây của mình.
Thời gian gấp gáp, tui chỉ kịp truyền đoạn này. Ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“Leng keng!” Tiếng chuông cửa cắt ngang. Mẹ đã đứng ngoài cửa.
Tui vội rời khỏi phòng Đỗ Vũ, giả bộ tỉnh bơ ra mở cửa. Cửa vừa bật, tui đối diện gương mặt mẹ, thoáng vẻ mệt mỏi. Mẹ mặc bộ đồ công sở, áo khoác đen ôm lấy áo lụa trắng, tôn lên đường cong hoàn mỹ.
“Sao lâu thế mới mở cửa?” Mẹ vừa đổi giày vừa hỏi, giọng vẫn ôn hòa như thường.
“Dạ, con mải chơi game, không nghe thấy,” tui đáp, ra vẻ bình tĩnh, lén quan sát mẹ. Mẹ trông mệt, nhưng vẫn giữ phong thái thanh lịch.
“Ăn gì chưa? Mẹ hâm đồ ăn cho?” Mẹ hỏi, cúi xuống lấy xấp tài liệu từ túi, cổ áo hơi hở, lộ mảng da trắng muốt.
“Dạ, con ăn mì tôm rồi,” tui đáp, cố dời mắt khỏi mẹ, sợ bị phát hiện điều gì bất thường.
Đêm xuống, mẹ kết thúc ngày làm việc, vào phòng tắm. Tui lén lẻn vào phòng thay đồ, tim đập như trống. Không khí thoảng mùi sữa tắm, hòa với hương cơ thể đặc trưng của mẹ.
Tui nhẹ nhàng lấy điện thoại mẹ, mở khóa bằng mật mã – ngày sinh tui cộng với ngày sinh chị. Màn hình sáng lên, tiếng mở khóa vang rõ trong không gian tĩnh lặng.
Mở WeChat, tui thấy khung chat với Đỗ Vũ. Lướt lên, những đoạn hội thoại thường ngày chỉ là chuyện lặt vặt. Nhưng kéo tiếp, tui thấy một video Đỗ Vũ gửi mẹ, kèm dòng tin nhắn làm tui nghẹt thở: “Cơ thể mẹ là thứ con yêu nhất.”
Mẹ không trả lời.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, tim tui nhảy lên cổ họng. Tui vội chuyển toàn bộ lịch sử chat sang tài khoản mình, tay run bần bật. Khi vừa xóa dấu vết, tui cảm giác như đang làm trộm.
Rón rén về phòng, tui nằm vật ra giường, tai vẫn vang vọng tiếng động từ phòng tắm.
Phòng khách vang tiếng mở cửa, rồi giọng Đỗ Vũ quen thuộc. Tui thò đầu nhìn, thấy anh bế chị tui – say xỉn bất tỉnh – trong tay. Mẹ, chỉ quấn khăn tắm, vội vã chạy ra giúp, dép lê kêu lẹp kẹp.
“Sao bảo anh trông Dao Dao, mà để nó say thế này?” Mẹ trách, giọng đầy lo lắng nhưng không giấu được sự quan tâm. Mẹ ngước lên lườm Đỗ Vũ, rồi quay sang đỡ chị.
Cử chỉ ấy làm tui thấy rõ dáng mẹ. Khăn tắm ôm chặt cơ thể nở nang, giọt nước lăn dọc cổ trắng, trượt vào khe ngực sâu hoắm, biến mất ở mép khăn. Tóc mẹ còn ướt, vài sợi dính vào trán, làm gương mặt thêm phần quyến rũ.
“Chị bị sao thế?” Tui đứng ở cầu thang hỏi. Chị tui xụi lơ trong tay Đỗ Vũ, miệng lẩm bẩm: “Uống thêm ly nữa… Tui chưa say… Uống tiếp đi…”
“Hôm nay nó đi tiệc với bạn, lúc đầu ổn, sau có mấy người lạ tới, cứ ép nó uống. Anh khuyên mãi, mà càng khuyên nó càng uống,” Đỗ Vũ giải thích.
Mẹ và anh cùng đặt chị lên giường. Chị bất chợt ngồi dậy, tay vung vẩy: “Tui chưa say! Uống tiếp! Ai sợ ai!” Nói rồi, chị với tay lấy chai rượu cạnh giường.

Bình luận

Để lại bình luận