Chương 8

: Thằng Cường làm mẹ tui mủi lòng
Tui ngồi trong phòng khách, mắt dán vào tivi mà đầu óc thì để đâu đâu. Tiếng cười sang sảng của thằng Trương Quốc Cường từ bếp vọng ra, xen lẫn giọng mẹ tui – cô Liễu Thanh Hương – nhẹ nhàng, trong trẻo, thỉnh thoảng còn rúc rích như bị chọc cười. Tui nghe mà trong lòng cồn cào, khó chịu muốn chết. Thằng Cường, cái thằng đầu gấu ở trường, giờ lại giả bộ ngoan ngoãn, xăng xái giúp mẹ tui rửa chén, chắc chắn là có ý đồ gì bậy bạ. Tui không chịu nổi, lén đứng dậy, rón rén đi tới gần bếp, núp sau vách tường để nhìn trộm.
Từ góc khuất, tui thấy mẹ tui và thằng Cường đứng cạnh nhau, vừa rửa chén vừa trò chuyện rôm rả. Mẹ mặc cái áo thun mỏng, bó sát, làm cặp vú bự 38E rung rinh mỗi khi mẹ đưa tay chà chén. Cái quần thể thao xám che bớt cặp mông mẩy, nhưng vẫn không giấu được đường cong quyến rũ. Thằng Cường thì đứng sát mẹ, vừa rửa chén vừa kể chuyện gì đó, miệng cười tươi, mắt lấp lánh. Thỉnh thoảng, nó cố tình chọc mẹ cười, làm mẹ che miệng rúc rích, giọng kêu yêu kiều: “Trời, Cường, nói gì mà buồn cười vậy!” Có lúc mẹ còn giả vờ trách móc, đưa tay vỗ nhẹ lên vai nó, nhưng cái cách mẹ cười, mắt sáng long lanh, làm tui thấy mẹ đẹp mê hồn, đúng kiểu phụ nữ khiến đàn ông say đắm.
Tui đứng đó, vừa ghen vừa tức. Cái “đãi ngộ” ngắm mẹ tui thế này, bình thường chỉ tui được hưởng, giờ thằng Cường lại chen vào. Tui nghĩ thầm: “Mẹ ơi, sao mẹ lại để thằng đó gần gũi thế? Nó là con sói đội lốt cừu mà!” Đang cay cú, tui bỗng thấy thằng Cường đổi giọng, mặt mày buồn thiu, kể gì đó nghe bi đát lắm. Tui không nghe rõ, nhưng thấy mẹ tui bỗng im lặng, mắt đỏ hoe, rồi bất ngờ kéo thằng Cường vào lòng, ôm chặt. Mẹ vỗ lưng nó, giọng nghẹn ngào: “Tội nghiệp Cường quá, con chịu khổ từ nhỏ vậy mà vẫn mạnh mẽ. Cô không ngờ…”
Thằng Cường, cái thằng dâm dê, chắc không mơ được ôm mẹ tui thế này. Đầu nó áp sát vào ngực mẹ, chôn sâu giữa cặp vú bự căng tròn, chắc đang sướng rơn vì cảm nhận được độ mềm mại, đàn hồi của cặp vú 38E. Tui thấy nó khẽ nhắm mắt, hít hà như đang tận hưởng mùi hương cơ thể mẹ, thậm chí còn lén thè lưỡi liếm nhẹ vào khe vú trắng nõn, để lại vệt nước bọt mà mẹ không hay biết. Tui đứng ngoài, tức muốn nổ mắt, chỉ muốn lao vào kéo nó ra khỏi mẹ. Thằng này, đúng là lợi dụng lúc mẹ mủi lòng mà ăn đậu hũ!
Tui không chịu nổi nữa, vội chạy về sofa, giả vờ hét lớn: “Mẹ ơi, kênh VTV3 đâu rồi, con tìm hoài không thấy!” Mẹ giật mình, buông thằng Cường ra, vội bước ra phòng khách, mắt vẫn còn đỏ hoe, giọng hơi run: “Đây mà con, để mẹ tìm cho!” Mẹ bấm remote vài cái, tìm được kênh ngay. Tui giả bộ ngây ngô: “Hì, con tìm nãy giờ không ra!” Nhưng trong lòng tui biết, mẹ khóc vì nghe thằng Cường kể chuyện gì đó, chắc lại là cái màn giả nghèo giả khổ của nó.
Cuối cùng thằng Cường cũng về, tui thở phào nhẹ nhõm. Tui quay sang mẹ, hỏi ngay: “Mẹ, sao mẹ khóc? Thằng Cường nói gì mà mẹ buồn thế?” Mẹ thở dài, mắt lại rưng rưng: “Trời ơi, Minh, bình thường thấy Cường ở trường nghịch ngợm, cô cứ nghĩ nó hư. Ai ngờ nó khổ từ nhỏ, mẹ nó bỏ đi theo người khác, ba nó thì để nó tự bươn chải…” Mẹ kể mà giọng nghẹn ngào, làm tui vừa tức vừa bất lực. Thằng Cường, đúng là cao tay, biết đánh vào lòng thương người của mẹ tui!

Bình luận

Để lại bình luận