Chương 8

: Ba trở về và nghi ngờ
Màn đêm buông xuống, cái lạnh Tây Bắc càng thêm buốt giá, len lỏi qua từng kẽ gỗ của căn nhà nhỏ. Tôi ngồi co ro bên đống lửa, tay vẫn ôm khư khư chiếc xe đồ chơi, đầu óc vẫn ám ảnh bởi những hình ảnh tối qua – mẹ bị ba gã thợ xây lôi kéo ngoài sân, tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng cười man rợ của họ. Mẹ đang lúi húi dọn dẹp trong bếp, ánh mắt mẹ trĩu nặng, như cố giấu đi những vết thương lòng.
Bỗng tiếng xe máy rền vang từ xa, phá tan sự tĩnh lặng của triền đồi. Tôi ngẩng lên, thấy bóng dáng quen thuộc của ba lầm lũi bước vào. Ba trở về sớm hơn dự kiến, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu như vừa trải qua một chuyến đi dài. Mẹ giật mình, vội vàng chỉnh lại áo quần, cố nở nụ cười gượng gạo. “Anh về rồi à? Sao không báo trước để em chuẩn bị cơm?” – mẹ nói, giọng run run.
Ba không đáp, chỉ lẳng lặng đặt túi đồ xuống sàn, ánh mắt quét qua căn nhà. Tôi thấy ba dừng lại ở chiếc áo mỏng của mẹ, vạt áo hơi xộc xệch, lộ ra một mảng da trắng nõn. “Mấy thằng thợ xây đâu rồi?” – ba hỏi, giọng trầm và đầy nghi hoặc. Mẹ lúng túng, đáp rằng họ vừa làm xong, đã về từ chiều. Nhưng tôi nhận ra ánh mắt mẹ né tránh, như sợ ba nhìn thấu tâm can.
Đêm đó, ba ngồi uống rượu một mình trước hiên, không nói gì nhiều. Mẹ lặng lẽ chuẩn bị cơm nước, nhưng tôi thấy tay mẹ run khi bưng bát cơm đặt trước mặt ba. “Trang, dạo này cô lạ lắm,” – ba đột nhiên lên tiếng, giọng lạnh như băng. “Mấy thằng thợ xây đó, chúng nó hay qua đây lắm à? Tôi nghe đồn ở làng, chúng nó khen cô đẹp, khen cô… chiều khách.” Mẹ tái mặt, bát cơm trên tay suýt rơi. “Anh nói gì vậy? Em chỉ… chỉ nấu cơm cho họ thôi, họ làm việc cho nhà mình mà!” – mẹ lắp bắp.
Ba đứng phắt dậy, bước tới gần mẹ, ánh mắt sắc như dao. “Đừng có nói dối! Cô nghĩ tôi mù à? Quần áo xộc xệch, mặt mày lúc nào cũng đỏ ửng, cô tưởng tôi không nhận ra sao?” Mẹ bật khóc, quỳ xuống ôm chân ba, giọng nghẹn ngào. “Anh Thanh, em xin anh, là tại em không còn cách nào khác! Nhà mình nợ nần, anh thì đi suốt, em phải xoay xở để nuôi thằng Khánh, để giữ cái nhà này!” Mẹ kể hết, từ việc bị ba gã thợ xây ép buộc, lợi dụng, đến những lần nhục nhã mẹ phải chịu đựng để họ tiếp tục làm việc mà không đòi tiền ngay.
Tôi ngồi thu mình trong góc, tim đập thình thịch. Lời mẹ nói như từng nhát dao cứa vào lòng tôi, dù tôi còn quá nhỏ để hiểu hết. Ba nghe xong, mặt đỏ gay, tay nắm chặt thành quyền. “Đồ khốn nạn! Mấy thằng đó dám…” – ba gầm lên, nhưng rồi bất lực ngồi phịch xuống ghế. Ba biết mình cũng có lỗi, chính thói cờ bạc của ba đã đẩy mẹ vào hoàn cảnh này. Nhưng sự bất lực ấy chỉ khiến ba thêm tức giận. “Cô muốn làm gì thì làm, nhưng đừng để tôi thấy nữa!” – ba quát, rồi quay lưng bỏ ra ngoài, để lại mẹ ngồi bệt dưới sàn, nước mắt lăn dài.
Sáng hôm sau, ba không nói một lời, lấy xe máy phóng đi. Mẹ ngồi thẫn thờ, ánh mắt trống rỗng. Tôi muốn chạy đến ôm mẹ, nhưng chân như chôn chặt. Những hình ảnh tối qua, và cả lời mẹ kể, cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Mẹ đứng dậy, lau nước mắt, cố nở nụ cười gượng gạo với tôi. “Khánh, mẹ không sao đâu, con ngoan, đừng kể cho ai nghe chuyện này nhé.” Tôi gật đầu, nhưng trong lòng nặng trĩu. Tôi biết, từ hôm nay, mọi thứ sẽ càng tồi tệ hơn.

Bình luận

Để lại bình luận