Chương 8

Ngồi trong lớp học sáng sủa, tôi dán mắt vào mẹ trên bục giảng. Mẹ mặc bộ đồ trắng tinh tươm, tất đen, tuy chẳng hở hang tí nào nhưng bộ đồ bó sát làm nổi bật thân hình trưởng thành, quyến rũ của mẹ. Thỉnh thoảng, tôi liếc ra sau, thấy vài đứa học dở đang hau háu nhìn cặp vú to của mẹ. Khi mẹ xoay người, mắt chúng nó dán chặt vào cặp mông đầy đặn. Không chỉ tụi nó, ngay cả học sinh giỏi như tôi cũng không kìm được mà tưởng tượng bậy bạ khi nhìn mẹ.

Trong đám học sinh, ánh mắt dâm tà nhất chắc là của Việt Anh, bạn thân kiêm “côn đồ nhí” của trường. Với thân hình cao to chẳng giống học sinh cấp ba, Việt Anh ngồi bàn cuối. Khi tôi ngoảnh lại, ánh mắt tham lam và đểu giả của nó làm tôi giật mình. Khó tin một thằng cùng tuổi lại có ánh mắt như vậy. Nhưng điều lạ là ánh mắt đó không khiến tôi tức giận, mà lại làm tôi phấn khích.

Nếu là trước hôm qua, biết có đứa nhìn mẹ như vậy, tôi đã nổi điên. Nhưng nhớ lại những gì xảy ra hôm qua, tôi bắt đầu mong có nhiều gã đàn ông dở ý đồ xấu với mẹ, muốn thấy họ ôm mông mẹ mà hiếp, đè mẹ ra đụ. Tôi muốn nhiều gã trở thành “chủ nhân” của mẹ, lăng nhục mẹ. Nhìn mẹ ăn mặc kín đáo nhưng vẫn gợi cảm, tôi nhận ra tình cảm dành cho mẹ không còn như trước. Vẫn kính trọng, yêu mến, nhưng giờ thêm những ý nghĩ đen tối mà trước đây tôi chưa từng có.

Đang mải nhìn mẹ và mơ mộng, chuông hết giờ vang lên. Mẹ nói “Nghỉ” rồi cả lớp được nghỉ trưa hai tiếng.

“Minh Dương, lát đi căn tin ăn nhé! Hôm nay mẹ không chuẩn bị cơm.” Mẹ dịu dàng nói.

Tôi biết lý do mẹ không chuẩn bị cơm: sáng nay anh họ lại đụ mẹ, làm mẹ muộn giờ. Nếu không phải bố là chủ trường, chắc hai gã dê già hiệu trưởng và giám thị đã lôi mẹ vào văn phòng “phê bình” như mấy cô giáo xinh khác. Nghĩ đến mấy cô giáo bị “phê bình” với áo quần xộc xệch, mắt đỏ hoe, tôi tiếc nuối vì chuyện đó không xảy ra với mẹ.

“Giá như mẹ bị giám thị và hiệu trưởng bắt nạt đến khóc như mấy cô giáo khác thì hay.” Tôi thầm nghĩ.

Khi tôi đồng ý đi căn tin, Việt Anh chạy đến, cười đểu, thì thầm: “Anh lớn, đĩa phim hôm qua cho anh xem đã không? Đặc biệt là cuốn tạp chí, có sướng không?”

Nghe Việt Anh, tim tôi đập mạnh. Nhớ người mẫu trong tạp chí là mẹ, tôi phấn khích vì thân thể mẹ bị bao người mua tạp chí nhìn ngắm. Gật đầu nhẹ, tôi hỏi: “Đã lắm! Cuốn tạp chí đó mua ở đâu? Còn nữa không?”

“Hehe, xin lỗi, em cũng không biết mua ở đâu. Bạn của anh họ em đưa, em lén lấy hiếu kính anh lớn.” Việt Anh cười đểu. Rồi nó bí mật hỏi: “Anh lớn, đừng giận nhé. Người mẫu đó giống cô Ngọc Hà quá, làm em vừa đụ Quỳnh Anh vừa tưởng tượng cả buổi.”

Bạn bè tôi đều nói mẹ là nữ thần trong mộng. Ban đầu tôi khó chịu, nhưng sau khi chính tôi cũng tưởng tượng về mẹ, tôi không để ý nữa. Nhưng khi nghe tên Quỳnh Anh từ miệng Việt Anh, tim tôi run lên. Vì đó là cô gái tôi thầm yêu.

Quỳnh Anh là học sinh giỏi nhất khối lớp 9, xinh xắn, dáng người vượt xa bạn cùng lứa. Mẹ cô, cô Linh, là giáo viên xinh đẹp chỉ thua mẹ tôi. Đám con trai trong trường thầm yêu Quỳnh Anh nhiều vô kể, tôi cũng thế. Nghe cô gái tôi yêu bị “đàn em” đụ, còn dùng cô ấy để tưởng tượng mẹ, tôi đau lòng nhưng lại thấy con cặc nhỏ của mình cương lên. Nếu không phải cặc tôi nhỏ, chắc đã xấu hổ. Tưởng tượng Quỳnh Anh thanh tú rên rỉ dưới thân Việt Anh, dâm đãng như mẹ, tôi phấn khích.

“Việt Anh, cậu… cậu với Quỳnh Anh…” Tôi thở gấp, dò hỏi.

“Hehe! Đụ rồi, không chỉ một lần. Không chỉ cô ấy, mẹ cô ấy em cũng đụ. Tuy chưa chơi mẹ con cùng lúc, nhưng em tin sẽ sớm làm được.” Việt Anh đắc ý. Rồi nó cười đểu, hỏi: “Anh lớn, trường mình muốn đụ Quỳnh Anh nhiều lắm, anh có hứng không? Nếu muốn, em gọi cô ấy qua cho anh đụ ngay.”

Bình luận

Để lại bình luận