Chương 8

: Mẹ hơi mệt
Minh Hải khinh thường nói: “Mày thì ghê rồi, kể ra thì mày che giấu cũng giỏi, cho dù mày tập trung vào mẹ tao, mẹ tao cũng không phát hiện ra một chút khác thường.”
“Đương nhiên rồi, tao luôn dùng khoé mắt để nhìn trộm. Dù sao thì nếu mày nhìn thẳng vào người ta, mày sẽ bị phát hiện ngay lập tức, phải không?” Ngọc Tuấn không quan tâm đến sự mỉa mai của Minh Hải. Còn Minh Hải cay đắng nhìn nó.
“Vậy mày muốn hành động lúc nào?”
“Thật ra, lúc mày nói cô Vân không khỏe, tao lại nghĩ ra một ý khác.” Ngọc Tuấn ngượng ngùng nói.
Minh Hải dùng ánh mắt cảnh giác nhìn nó: “Có ý tưởng gì? Mày tạm thời không thể thay đổi yêu cầu, chuyện này không thể xảy ra, mày cứ như vậy mà chơi trò chơi sao?”
Ngọc Tuấn lắc đầu: “Đương nhiên không phải, để tao nói cho mày một kế hoạch, ở giữa thêm một chút vai trò của mày, để giảm bớt sự hoài nghi của cô Vân lên tao, mà dồn sự chú ý lên đám thằng Bảo.”
“Cái gì?” Minh Hải nghi ngờ nhìn Ngọc Tuấn.
Ngọc Tuấn ghé vào tai Minh Hải và thì thầm: “Chuyện là … như vậy … và sau đó như vậy…” Nó vỗ vai Minh Hải và nói: “Mày hiểu chưa?”
Minh Hải sau khi nghe xong, do dự một lúc mới nói: “Ngọc Tuấn… Tao phát hiện ra mày thật sự là thằng đĩ mưu mô.”
Ngọc Tuấn cười nhạt: “Cảm ơn lời khen.”
“Vậy chúng ta hãy chờ đợi màn đêm buông xuống.”
“Cũng muộn rồi đấy! Mọi người chuẩn bị đi tắm rửa, đánh răng rồi ngủ thôi.” Minh Hải nhìn đồng hồ nói.
“Không thể nào, mới tám giờ rưỡi.” Lê Bảo kinh ngạc kêu lên.
“Chết tiệt, mày la cái gì vậy, tao biết bây giờ là 8:30, tao có mắt mà, cảm ơn. Nhưng mẹ taoo không được khỏe, vì vậy bà ấy cần phải đi ngủ sớm, vậy nên chúng ta cũng phải tắm rửa và đánh răng sớm, để khỏi làm phiền mẹ taoo.”
“Hả? Cô giáo bị cảm rồi sao?”Hùng hỏi.
“Cảm nhẹ thôi, cũng không phải vấn đề lớn, mẹ tao ăn cơm xong đi ngủ sớm hẳn là không sao.”
“Được, được, vậy để không quấy rầy cô Vân, chúng ta chuẩn bị sớm đi. Dù sao chúng ta có tận năm người, không nên tắm quá lâu.” Ngọc Tuấn vỗ tay.
Thực ra Minh Hải trong lòng rất rõ ràng, để tránh làm phiền mẹ, bảo mọi người đi ngủ sớm thực chất là cái cớ, chủ yếu là sợ trễ quá sẽ ảnh hưởng đến “kế hoạch” sau này.
Minh Hải lên lầu hai, gõ cửa phòng ngủ của bố và mẹ, sau đó cậu mở cửa ra, chỉ thấy Đỗ Hải Vân đang ôm trán, có vẻ hơi khó chịu.
“Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ có khoẻ không? Mẹ uống thuốc chưa?”
Đỗ Hải Vân chậm rãi lắc đầu: “Mẹ không sao, mẹ đã uống thuốc rồi, nhưng vẫn cảm thấy hơi chóng mặt.”
“Vậy thì… Mẹ, mẹ nên đi ngủ sớm một chút, con sẽ bảo Ngọc Tuấn và những người khác đi tắm rửa rồi ngủ sớm.”
“Hửm? Báo cáo của mấy đứa thì sao?” Đỗ Hải Vân nói.
“Không sao, tất cả đều đạt tiến độ dự kiến, được rồi, mẹ ngủ sớm đi! Mẹ có việc gì thì lên lầu gọi con, con sẽ ngủ cùng Ngọc Tuấn trong phòng ngủ của mình, để ba người khác ngủ trong phòng dành cho khách.”
“Ừm, vậy thì… chúc ngủ ngon nha Hải.” Đỗ Hải Vân xoa đầu Minh Hải.
Minh Hải không hài lòng lắc đầu: “Mẹ, mẹ đừng sờ đầu con như vậy, con cảm thấy mình thật giống một đứa trẻ.”
Đỗ Hải Vân cười: “Trong mắt mẹ, con mãi chỉ là một đứa trẻ mà thôi!”
“Được rồi, mẹ mau đi nghỉ ngơi đi, chúc mẹ ngủ ngon…” Minh Hải nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Minh Hải chậm rãi thở ra một hơi, thả lỏng cơ thể căng thẳng, bởi vì cơ thể cậu có chút run lên khi nghĩ đến chuyện tiếp theo.
Vào ban đêm, khi mọi người chuẩn bị đi ngủ hoặc đã chìm vào giấc ngủ.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Minh Hải nằm trên giường chậm rãi đếm ngược, chờ đợi thời gian đã định.
Đột nhiên, điện thoại di động bên gối Minh Hải khẽ rung lên, cùng lúc đó Ngọc Tuấn đang ngủ ở bên kia cũng từ từ thức dậy.
Minh Hải cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
“Đã đến lúc rồi, giờ tao sẽ đi xuống.” Ngọc Tuấn chậm rãi thở ra một hơi.
Mặc dù Minh Hải đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng cậu vẫn hỏi: “Ngọc Tuấn, mày có chắc là muốn làm việc này không?”
“Nói nhảm, cung tên đã giương là không còn đường quay đầu lại, hi vọng cửa phòng cô Vân không khóa, như vậy không cần dùng chìa khóa dự phòng, với lại chút nữa mày xuống nhớ phải gõ cửa.” Ngọc Tuấn thấp giọng nói.
Minh Hải không nói lảm nhảm nữa, gật đầu lo lắng nói: “Mười phút nữa tao sẽ đi xuống, bản thân mày cũng phải chú ý thời gian.”
Ngọc Tuấn nói: “Đừng lo lắng, trên bàn cạnh giường của mẹ mày có một chiếc đồng hồ, nó sẽ phát sáng vào ban đêm, vì vậy tao có thể nhìn rõ.”
Minh Hải nhìn bóng lưng của Ngọc Tuấn đang đẩy cửa ra và lặng lẽ biến mất. Bàn tay cầm điện thoại của cậu không khỏi siết chặt, lúc này mới nhận ra bên trên đã lấm tấm mồ hôi.

________________

Bình luận

Để lại bình luận