Chương 8

: Ngọn Lửa Dưới Ánh Trăng

Nguyễn Thiên đứng bên bờ sông vào buổi tối thứ mười một ở ngôi làng, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống mặt nước, tạo thành những mảng sáng lấp lánh như ngàn viên ngọc. Gió đêm mát lạnh, mang theo hương cỏ ngọt và thoảng chút mùi khói từ bếp nhà dân. Anh mặc bộ áo vải thô dân làng tặng, sờn rách nhưng ôm sát cơ thể săn chắc, những vết sẹo trên ngực và lưng ánh lên như huy chương dưới ánh sáng mờ ảo. Sau những ngày sinh tồn trong rừng và trận chiến với lũ cướp, anh cảm nhận khí tức từ Hấp Tinh Đại Pháp chảy mạnh hơn trong kinh mạch, như một dòng thác ấm nóng không ngừng nghỉ. Lần đầu với Liên Anh đêm trước đã chứng minh sức mạnh của công pháp – không chỉ khoái lạc, mà còn là chìa khóa để anh tiến xa hơn.

Thiên cúi xuống, vốc nước sông rửa mặt, cảm giác mát lạnh xua tan mệt mỏi. Tiếng nước róc rách hòa với tiếng côn trùng rả rích, tạo thành một bản nhạc êm dịu. Anh nghĩ về Lạc Nam, gã đàn ông thống trị Con Đường Bá Chủ với dàn mỹ nữ như Thập Khánh Huyên, Linh Chi. “Hắn có hệ thống, còn mình có thứ này,” Thiên lẩm bẩm, tay sờ cuốn sách da giấu trong áo, nụ cười nhếch mép lộ ra tham vọng cháy bỏng. Nhưng trước khi chạm đến những đỉnh cao ấy, anh muốn tận hưởng những gì mình đã giành được – Liên Anh, cô gái làng với thân hình như ngọc, là bước đầu tiên.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên sau lưng. Thiên quay lại, thấy Liên Anh đứng dưới gốc liễu, váy lụa mỏng tung bay trong gió, ôm sát đường cong hoàn mỹ. Tóc cô xõa dài, đen nhánh, lấp lánh dưới ánh trăng, đôi môi hồng bóng nước như trái đào chín. “Thiên công tử, đêm khuya ngài ra đây làm gì?” cô hỏi, giọng ngọt như mật, bước tới gần, mỗi bước làm gò ngực rung nhẹ, lộ rõ qua lớp vải. Anh đứng thẳng, ánh mắt khóa chặt vào cô, cảm giác nóng ran lan khắp cơ thể. “Ngắm trăng, nhưng giờ thì muốn ngắm cô,” anh đáp, giọng trầm, tay vươn ra chạm vào eo cô, cảm nhận sự mềm mại ấm áp.

Liên Anh khẽ rùng mình, má hồng lên như hoa đào, nhưng không lùi lại. Cô ngả vào anh, ngón tay lướt qua ngực anh, chậm rãi như trêu ngươi. “Ngài cứu cả làng… em muốn làm gì đó cho ngài,” cô thì thầm, hơi thở phả vào cổ anh, nóng bỏng. Thiên kéo cô xuống bãi cỏ, môi tìm môi, nụ hôn sâu và mãnh liệt, vị ngọt của cô như rượu mạnh, làm đầu anh quay cuồng. Anh xé váy cô, từng mảnh lụa rơi xuống, để lộ làn da trắng muốt, gò ngực căng tròn rung lên dưới ánh trăng, hai điểm hồng hào như hoa nở.

“Thiên… ngài làm em… run quá…” Liên Anh rên khe khẽ, đôi tay quấn lấy lưng anh, móng tay cào nhẹ, để lại những vệt đỏ rực. Anh hôn xuống cổ cô, cảm nhận mạch đập gấp gáp, mùi hương cơ thể cô – như đồng cỏ sau mưa – xộc vào mũi, kích thích mọi giác quan. Tay anh lướt qua đùi cô, mịn màng như lụa, tách ra để lộ nơi bí mật ướt át, lấp lánh ánh trăng. Anh tiến vào, chậm rãi, cảm nhận sự ấm áp bao bọc, chặt khít như lò lửa nuốt chửng anh. Liên Anh hét lên, “A… Thiên… sâu thế… em không chịu được!” Tiếng rên dâm đãng vang vọng, át cả tiếng nước sông, như một lời mời gọi hoang dại.

Thiên kích hoạt Hấp Tinh Đại Pháp, luồng khí từ cơ thể cô tràn vào, nóng bỏng như dung nham, làm kinh mạch anh rung lên từng đợt. Anh đẩy nhanh, mỗi nhịp khiến cô cong người, “Thiên… mạnh nữa… xé em ra đi… aaaa!” Gò ngực cô rung lên, mồ hôi lấp lánh, tóc dính bết vào má, mắt mơ màng đầy dục vọng. Anh nâng chân cô lên vai, đi sâu hơn, tiếng da thịt va chạm hòa với tiếng rên, “Thiên… em… sắp chết mất… aaaa!” Cỏ dưới lưng cô nhàu nhĩ, đất bùn dính lên da, như một bức tranh hoang dã.

Anh nghĩ đến Lạc Nam, tưởng tượng gã sẽ gào thét nếu thấy mỹ nữ của mình bị chiếm đoạt thế này. Ý nghĩ ấy như dầu đổ vào lửa, làm anh càng mãnh liệt. Liên Anh đạt đỉnh, hét lên, “Thiên… em… thuộc về ngài!” Cơ thể cô run rẩy, rồi mềm nhũn, hơi thở đứt quãng. Thiên cũng đạt đỉnh ngay sau, khí tức bùng nổ trong đan điền, đưa Hấp Tinh Đại Pháp tiến thêm một bước nhỏ trong tầng tiểu thành. Anh nằm xuống cạnh cô, cảm nhận sức mạnh mới, cơ bắp căng cứng, khí tức lưu chuyển mượt mà như gió. “Cô thật tuyệt,” anh nói, vuốt tóc cô, ánh mắt lấp lánh tham vọng lớn hơn – những mỹ nữ của Lạc Nam đang chờ.

Bình luận

Để lại bình luận