Chương 8

【Phần thưởng: Gói quà “Công Cụ Cơ Bản” và kỹ năng “Sức Mạnh Bền Bỉ” cấp 1.】

Trương Đại Kiếm nhếch mép. “Hệ thống này đúng là biết điều mà. Cứ đúng lúc mình cần là có thưởng.” Hắn cảm thấy mình như một công nhân được trả lương theo giờ, nhưng lương lại là những kỹ năng siêu việt.

Khi màn đêm buông xuống, Trương Đại Kiếm đứng trên khu đất đã được san phẳng một phần, nhìn những rãnh móng nhà đã được đào sâu. Dù mới chỉ là những đường nét sơ khởi, nhưng trong đầu hắn, hình ảnh tòa căn cứ kiên cố đã hiện lên rõ ràng. Hắn đã đốn hạ được ba cây cổ thụ lớn, san phẳng một khu đất rộng, và đào xong phần móng cơ bản cho ngôi nhà chính.

Hắn quay về nhà, cả người rã rời nhưng tinh thần phấn chấn. Lâm Uyển Như đã chuẩn bị sẵn nước nóng cho hắn tắm rửa. Sau khi tắm xong, hắn mặc lại bộ quần áo cũ, cảm thấy sảng khoái.

Bữa tối hôm đó, Lâm Uyển Như đã nấu một bữa ăn thịnh soạn hơn. Cơm trắng, thịt lợn rừng nướng, và cả một bát canh rau xanh do Trương Đại Kiếm rút ra từ “Túi Thực Phẩm Vô Tận”. Hồng Nhi và Lan Nhi ăn uống ngon lành, không còn vẻ mặt hốc hác như những ngày đầu.

“Kiếm gia, đệ vất vả rồi.” Lâm Uyển Như nói, đôi mắt nàng ánh lên vẻ dịu dàng. “Ngày mai đệ muốn ta giúp gì không?”

Trương Đại Kiếm lắc đầu. “Không cần đâu. Nàng cứ lo cho hai muội muội là được rồi.” Hắn nhìn nàng, ánh mắt dừng lại ở đôi môi hồng hào của nàng. Trong lòng hắn, cái ham muốn dâm đãng lại trỗi dậy. Hắn muốn được thấy nàng hoàn toàn thuộc về hắn, tin tưởng hắn vô điều kiện, phụ thuộc vào hắn như một con chim non phụ thuộc vào tổ ấm.

“Yên tâm đi, tẩu tử. Cái biệt viện đó, không lâu nữa sẽ hoàn thành.” Hắn nói, giọng điệu tự tin. “Rồi chúng ta sẽ sống trong đó, không ai có thể làm phiền được nữa.”

Lâm Uyển Như không nói gì, chỉ cúi đầu mỉm cười. Nàng biết, Trương Đại Kiếm đã hứa thì nhất định sẽ làm được. Giờ đây, hắn không còn là gã em chồng yếu ớt ngày nào nữa, mà đã trở thành trụ cột vững chắc, một người đàn ông đáng tin cậy.

Trương Đại Kiếm nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm tĩnh mịch bao trùm. Nhiệm vụ “Xây dựng căn cứ đầu tiên của ký chủ” đang tiến triển thuận lợi. Hắn đã có “Thiết Kế Cổ Trấn” trong đầu, kỹ năng “Kiến Tạo Thiên Tài” và “Quản Lý Đất Đai” hỗ trợ, cùng với nguồn “Nguyên Liệu Nâng Cấp Cơ Bản” và “Công Cụ Cơ Bản” từ hệ thống. Hắn biết, đây chỉ là khởi đầu. Hắn sẽ biến cái làng Triệu Gia này, không, cả vùng đất này, thành vương quốc của riêng hắn.

Hắn mỉm cười bí hiểm, trong mắt lóe lên vẻ tham vọng đến đáng sợ.

Màn đêm đã nuốt trọn ánh hoàng hôn cuối cùng, nhưng trong tâm trí Trương Đại Kiếm, một vầng mặt trời mới đang rực cháy, không ngừng bành trướng. Căn nhà tranh cũ nát, những thân gỗ thô sơ và mớ đá vụn vừa đào được chỉ là những nét vẽ đầu tiên trên tấm canvas vĩ đại mà hắn đang hình dung.

“Sức Mạnh Bền Bỉ.” Hắn thầm lẩm bẩm trong đầu, kiểm tra kỹ năng mới.

【Sức Mạnh Bền Bỉ (Cấp 1): Tăng cường sức chịu đựng thể chất và tinh thần. Giảm 30% mức tiêu hao thể lực, tăng tốc độ hồi phục năng lượng và giảm 50% khả năng bị ảnh hưởng bởi mệt mỏi, đau đớn.】

“Đệt mẹ, đúng là thần skill!” Hắn không khỏi cảm thán. Hắn đã cảm thấy khác lạ từ khi có hệ thống, nhưng với kỹ năng này, hắn chính thức có thể làm việc như một con trâu mà không sợ gục ngã. Hôm nay hắn đã đốn hạ ba cây cổ thụ, san phẳng đất đai, đào móng, những công việc tưởng chừng cần cả chục người và mất vài ngày, vậy mà hắn làm xong trong một buổi chiều. Cảm giác mệt mỏi có thoáng qua, nhưng chỉ như một cơn gió nhẹ, lướt qua rồi biến mất, để lại một dòng năng lượng mới tuôn chảy khắp cơ thể.

Đêm đó, Trương Đại Kiếm lại trằn trọc. Hắn không ngủ, mà chìm đắm trong những tính toán và kế hoạch. Bản vẽ “Thiết Kế Cổ Trấn” hiện ra rõ nét trong tâm trí hắn. Từ ngôi nhà chính, đến tường thành bao quanh, giếng nước, khu vườn, và cả một con đường nhỏ dẫn ra ngoài. Mọi chi tiết đều được “Kiến Tạo Thiên Tài” phân tích, tối ưu hóa. Hắn biết chính xác mình cần bao nhiêu gỗ, bao nhiêu đá, bao nhiêu đất sét. Hắn cũng hiểu, để xây dựng cả một “cổ trấn thu nhỏ” như hệ thống mô tả, đây chỉ mới là khởi đầu của khởi đầu.

Hắn khẽ liếc nhìn Lâm Uyển Như đang nằm ngủ say bên cạnh, hơi thở đều đều. Hai muội muội cũng đang an giấc, gương mặt thanh thản. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu hắt vào khuôn mặt hốc hác của nàng, lộ ra vẻ đẹp yếu đuối nhưng cũng đầy kiên cường. Trương Đại Kiếm cảm thấy lồng ngực mình siết lại. Hắn muốn bảo vệ họ, muốn họ không bao giờ phải trải qua những ngày đói rét, sợ hãi nữa. Và hơn thế, hắn muốn nàng, Lâm Uyển Như, hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, tin tưởng hắn vô điều kiện. Cảm giác được nàng ngưỡng mộ, được nàng đặt hết hy vọng vào, khiến dòng máu dâm đãng trong người hắn sôi sục một cách kỳ lạ. Hắn muốn nàng chỉ nhìn thấy một mình hắn, một mình “Kiếm gia” là chỗ dựa duy nhất.

Bình luận

Để lại bình luận