Chương 8

Bất quá, cuộc so tay còn chưa diễn ra, thì đột nhiên Hổ, gã đệ tử mới nhận của nàng liền xen vào. Đỡ thay cho nàng một chưởng, khiến cho thân thể hắn chấn động thật mạnh. Máu từ miệng phun ra như suối, chảy mãi không ngừng.

– Con… sao lại?

Đỡ lấy Hổ, Quân Nghi vội vàng mở ra tinh thần bí thuật, tra xét xung quanh. Không gian kia chẳng biết đã bị đóng lại từ bao giờ. Kẻ thủ ác cũng đã bỏ chạy đi mất.

– Ngốc quá, ta có thể lo liệu được mà. Con mới học tiên thuật có bao lâu, sao lại liều lĩnh như vậy?

Bạch Quân Nghi có chút cảm động, nàng không nghĩ tới việc Hổ lại có thể vì nàng mà đỡ lấy một đòn. Đòn ấy tuy chỉ là thăm dò, nhưng nếu là do một Thiên Quân hay Tiên Vương đánh ra, há người thường có thể chịu được? Hổ còn sống đến tận lúc này, toàn bộ là nhờ cốt cách phi thường, cùng việc Quân Nghi ra sức truyền vào tiên khí.

– Con cũng không biết… tại sao mình lại làm như vậy…

– Đừng nói nữa. Để ta.

Bạch Quân Nghi vội vàng ôm Hổ vào lòng, thoáng một cái, cả hai đã biến mất vào trong không gian. Đến một nơi khác, cách xa Thiên Sơn tới vài trăm dặm.

Tiến vào một băng động lạnh lẽo, cách đỉnh Thiên Sơn 600 dặm. Bạch Quân Nghi đem Hổ đặt vào một hồ nước lạnh. Nước này phát ra ánh sáng lung linh bảy màu, không rõ tên gọi, nhưng được Quân Nghi xem như là bảo vật của riêng mình, ngay cả chồng nàng và người trong phái cũng chưa từng nghe về nó bao giờ.

– Có sống được hay không, còn phải xem tạo hóa của con.

Hổ một thân trần truồng, ngâm mình trong dịch thể bảy màu lạnh lẽo. Bạch Quân Nghi đứng cạnh hồ nước, liên tục thi pháp, đem chân lực truyền vào, giúp Hổ chỉnh lại gân cốt. Một chưởng vừa rồi của kẻ đánh lén, đã khiến cho đứa học trò cưng này của nàng bị hủy đi phần lớn xương cốt cùng các cơ quan nội tạng bên trong. Muốn tu bổ lại, phải mượn hồ nước này thì mới khả thi.

Liên tục đứng đấy suốt ba ngày, cuối cùng, Hổ cũng đã qua cơn nguy kịch. Cơ thể của gã dần tráng kiện trở lại, dưới làn nước lạnh, như đang tỏa sáng không ngừng. Bạch Quân Nghi xem cái hồ này như bảo vật riêng, cũng vì nó có khả năng chữa thương cực tốt.

Những tính năng khác còn đang trong giai đoạn nghiên cứu, tạm thời mới chỉ phát hiện ra khả năng đầu tiên mà thôi.

– Ầm!

Bỗng nhiên, từ trong hồ nước, Hổ đột ngột tỉnh giấc. Cảm tưởng như vừa trải qua một giấc ngủ dài, khiến tinh lực trở nên sung mãn.

– Cảm ơn sư nương đã ra tay cứu mạng.

– Giỏi lắm, không ngờ còn có thể mượn chuyện này để đột phá cảnh giới Cường Thể. Con xứng đáng là người có thiên phú vào hàng cực phẩm của phái ta.

– Kẻ kia sao rồi…

– Con mặc quần áo trước đi.

Hóa ra Hổ vẫn còn trong tình trạng trần truồng, Bạch Quân Nghi tuy thuộc hàng ngũ Tiên Vương, nhưng tâm lý thủy chung vẫn là phụ nữ. Nàng hóa ra một bộ trường bào từ trong nhẫn trữ vật, ném cho Hổ, có ý bảo gã thay đồ nhanh lên. Trên mặt thỉnh thoảng vẫn hiện lên nét phấn hồng xấu hổ, khi chứng kiến thân thể tráng kiện tuyệt đẹp của đệ tử mình.

– Sư nương, chúng ta đang ở đâu vậy?

– Đây là động phủ bí mật của ta.

Bạch Quân Nghi ngay ngắn điều tức, cố gắng phục hồi lượng tiên khí đã mất suốt bảy ngày qua. Với tốc độ chóng mặt, nàng chỉ mất vài phút là đã hồi phục đầy đủ. Hổ vẫn cứ đứng cạnh ở bên túc trực.

– Giờ ta sẽ mang con về… và cũng sẽ xóa trí nhớ của con.

– Tại sao vậy ạ?

– Vì nơi này là bí mật của ta.

Hổ có chút ngẩn ngơ, Bạch Quân Nghi đã nhanh chóng ra tay. Bất quá, không gian một lần nữa bị vặn vẹo bẻ cong.

– Bí mật đã không còn là bí mật nữa rồi.

Bạch Quân Nghi hoảng hồn, vì nàng không dám tin là có kẻ lại mò đến tận đây. Động phủ này đã bị nàng dùng đến 360 tầng kết giới che phủ, chỉ có thể đến đây thông qua không gian tiếp điểm của riêng nàng mà thôi.

Bình luận

Để lại bình luận