Chương 8

“Thế cô ta có nghi ngờ gì không?”

“Không đâu! Con ngốc đó vẫn còn yêu anh say đắm, tin anh tuyệt đối. Chỉ cần anh giả vờ hối lỗi, nói mấy câu ngọt ngào là cô ta sẽ làm theo thôi. Chưa kể, cô ta cũng chẳng còn ai bên cạnh ngoài anh cả.”

Lời nói trơ trẽn ấy như một nhát dao cứa thẳng vào lòng Kiệt. Cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, giận đến mức suýt nữa đập nát màn hình máy tính. Nhưng Kiệt hiểu rằng bây giờ không phải lúc để mất bình tĩnh. Cậu nhanh chóng trích xuất đoạn video bằng chứng, cắt đúng đoạn quan trọng nhất và lưu vào điện thoại.

Nhưng chỉ có đoạn video này thôi vẫn chưa đủ. Cậu phải tìm thêm những chứng cứ có thể trực tiếp chứng minh ý đồ của hắn.

Sau khi chồng cô giáo và người tình rời đi, Kiệt lẻn vào kiểm tra phòng để tìm thứ gì đó làm bằng chứng. Cậu không chắc mình đang tìm kiếm điều gì, chỉ biết rằng phải có thứ gì đó chứng minh sự phản bội của người đàn ông kia.

Khi đang lật giường và kiểm tra xung quanh, ánh mắt cậu vô tình dừng lại trên một chiếc đồng hồ nằm lăn lóc trên bàn. Ban đầu, Kiệt định bỏ qua, nhưng khi cầm lên xem xét, cậu phát hiện mặt sau có khắc một cái tên quen thuộc…”Hồng Ngọc”.

Cậu khựng lại, tim đập mạnh. Đây không chỉ là một món đồ bình thường, mà là bằng chứng không thể chối cãi về sự bội bạc. Chồng cô giáo không chỉ lừa dối cô mà còn thản nhiên mang theo món quà kỷ niệm mà cô từng trao tặng anh ta để đi ngoại tình.

Kiệt siết chặt chiếc đồng hồ trong tay, cảm giác giận dữ trào dâng. Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu phải cho cô Hồng Ngọc thấy sự thật này.

Kiệt gần như chạy suốt quãng đường đến nhà cô giáo, tim cậu đập mạnh không chỉ vì mệt mà còn vì những gì cậu vừa chứng kiến. Trong tay cậu là chiếc đồng hồ – bằng chứng rõ ràng về sự phản bội của chồng cô. Cậu không thể để cô tiếp tục bị lừa dối thêm nữa.

Vừa đến cửa nhà, cậu chưa kịp gõ thì cửa đã mở. Hồng Ngọc đứng đó, có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy cậu.

“Sao em đến sớm thế?” Cô hỏi, ánh mắt thoáng chút bối rối.

Kiệt thở hổn hển, cố lấy lại bình tĩnh. Cậu sắp nói ra tất cả, nhưng ngay lúc đó, cô lại tiếp tục lên tiếng:

“Thật ra cô cũng vừa định nhắn cho em… Cô muốn nói chuyện.”

Cậu sững lại, có linh cảm chẳng lành.

“Chuyện gì vậy cô?”

Hồng Ngọc khẽ thở dài, ánh mắt cô có chút tránh né.

“Chồng cô… sẽ về sau nửa tháng nữa.”

Kiệt cảm thấy tim mình như chùng xuống, nhưng điều khiến cậu hoang mang hơn chính là những lời tiếp theo của cô.

“Vậy nên, chuyện của chúng ta… nên dừng lại. Em hãy quên cô đi.”

Không khí như ngưng đọng lại. Kiệt siết chặt tay, ánh mắt tràn đầy cảm xúc. Cậu không thể để mọi chuyện kết thúc thế này, nhất là khi cậu biết sự thật về người đàn ông kia. Nhưng cậu cũng hiểu rằng lúc này, cô vẫn chưa hay biết gì cả.

Một lúc sau, khi đã lấy lại được hơi thở, Kiệt vội vàng nắm chặt vào vai cô…

“Cô à, cô bình tĩnh nghe em nói đã, chồng cô… hắn chưa bao giờ đi công tác cả”

“Sao… sao cơ… em… em… nói gì vậy?”

Cậu hít sâu một hơi, rồi rút điện thoại ra, mở đoạn video mà cậu đã ghi lại từ camera giám sát trong khách sạn nhà mình. Trong video, chồng cô giáo đang ôm ấp một người phụ nữ trẻ, miệng không ngừng nói về kế hoạch lừa cô bán hết tài sản cho ông ta.

Mặt Hồng Ngọc tái nhợt, môi cô run rẩy. “Không… Không thể nào…”

Nhưng cú đánh mạnh nhất vào tâm lý cô không phải đoạn video, mà là khi Kiệt chậm rãi đưa ra một vật.

Một chiếc đồng hồ.

Chiếc đồng hồ ấy trông quen thuộc đến đau lòng. Hồng Ngọc cầm lấy nó, bàn tay cô run rẩy khi xoay mặt sau lên. Và ngay giây phút đó, trái tim cô như bị bóp nghẹt.

Ở mặt sau chiếc đồng hồ, vẫn còn nguyên dòng chữ mà cô từng khắc:

“Hồng Ngọc” Tên của cô chứng minh cho tình yêu của cô với anh ta…

Nước mắt cô bất giác rơi xuống. Đây chính là món quà mà cô đã tự tay chọn, đã trao cho chồng mình vào ngày kỷ niệm. Cô đã tin rằng ông ta sẽ luôn mang nó bên mình như một biểu tượng cho tình yêu của hai người. Nhưng giờ đây, nó lại nằm trong tay Kiệt, sau khi bị bỏ quên ở khách sạn cùng với nhân tình.

Cô cắn chặt môi, cả cơ thể run lên vì đau đớn. Tất cả những gì cô có thể làm là siết chặt chiếc đồng hồ trong tay, cảm giác niềm tin của mình hoàn toàn sụp đổ. Tất cả sự cô đơn mà cô đã phải chịu đựng bấy lâu nay, sự kìm nén cảm xúc và sự tội lỗi và dằn vặt mà cô tự dành cho chính mình để giữ một chút đạo đức cuối cùng thế mà lại đều là vô nghĩa khi người đàn ông ấy thản nhiên vui vẻ bên cạnh nhân tình.

Bình luận

Để lại bình luận