Chương 7

:
“Nương tử, ta nhớ chết nàng mất.”
Võ Đại một tay ấn Kim Liên xuống giường, nhanh chóng tách hai chân nàng ra, đè lên trên hung hăng ra vào. Bàn Kim Liên nhắm chặt hai mắt, hai tay ôm chặt thân thể Võ Đại, phần thân dưới không ngừng nhấp nhô, phối hợp với từng nhịp ra vào của hắn. Mỗi khi làm tình, Bàn Kim Liên hình thành một thói quen, đó là nhắm mắt làm tình với hắn, chỉ vì Võ Đại quá xấu xí, nhìn hắn, trong lòng sẽ nảy sinh cảm giác khó chịu, cho nên chỉ còn cách nhắm mắt lại, dù sao không nhìn thấy người, cắm vào cũng đều như nhau. Võ Đại cắm một hồi, liền kêu lên: “Nương tử, nàng lên đi.” Từ khi Bàn Kim Liên có một lần không nhịn được ngồi lên người hắn để làm tư thế Quan Âm tọa liên, Võ Đại liền mê mệt tư thế này không thôi, mỗi lần đều muốn Bàn Kim Liên ở trên làm hắn.
“Ngươi nghĩ hay lắm, vừa muốn sướng lại không muốn tốn sức.” Kim Liên cố ý không chịu.
“Lên đi, ta cầu xin nàng.” Võ Đại ôm chặt Bàn Kim Liên, dùng sức lật người, lật Bàn Kim Liên thành nằm đè lên người hắn, chỉ là dương vật của hắn quá ngắn, vừa động liền trượt ra ngoài.
“Nương tử, mau lên đi.” Dương vật cứng ngắc của Võ Đại đỉnh vào bụng Bàn Kim Liên, đỉnh đến nỗi toàn thân Kim Liên ngứa ngáy.
“Thật là không có cách nào với ngươi.” Bàn Kim Liên nhấc mông, di chuyển đến chỗ dương vật. Tay nhẹ nhàng chỉnh sửa, nhắm thẳng vào cửa âm đạo, hạ thân ngồi xuống, sau đó bắt đầu lắc lư qua lại.
“Thật sướng, thật sướng.” Võ Đại nhìn chằm chằm vào thê tử xinh đẹp tuyệt trần đang phóng đãng trên người hắn, quả thực sướng đến cực điểm, một đôi bàn tay thô ráp nắm chặt hai bầu ngực căng tròn của Kim Liên, dụng lực án tha trứ, tễ xuất trận trận nhũ ba.
Translation:
“Chịu cậu rồi!” Bàn Kim Liên nâng mông lên, di chuyển đến chỗ dương vật. Tay nhẹ nhàng điều chỉnh, hướng thẳng vào âm đạo, hạ thân ngồi xuống, rồi bắt đầu lắc lư qua lại.
“Sướng quá, sướng quá!” Võ Đại nhìn chằm chằm người vợ xinh đẹp tuyệt trần đang phóng túng trên người mình, thực sự sung sướng tột độ, đôi bàn tay thô ráp nắm chặt hai bầu ngực căng tròn của Kim Liên, dùng sức ấn xoa, ép ra từng đợt sóng sữa.

Hai người đang làm đến cao trào thì bỗng bên ngoài truyền đến tiếng chiêng trống rung trời, tiếng pháo nổ đì đùng, trên phố người ta xôn xao, chỉ nghe mọi người reo lên: “Xem anh hùng đánh hổ kìa, anh hùng đánh hổ kìa.”
“Anh hùng đánh hổ nào cơ?” Bàn Kim Liên suốt ngày tù túng trong nhà, đặc biệt tò mò về những chuyện náo nhiệt bên ngoài, cũng không làm nữa, từ trên người Võ Đại đứng dậy, cầm một chiếc áo choàng lên người, bò đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Võ Đại sốt ruột đến mức kêu khóc: “Anh hùng đánh hổ chó má gì chứ.”
Kim Liên nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một đội công sai của nha môn vây quanh một người đi tới, chỉ thấy người đó mày rậm mắt to, lưng hổ eo gấu, mặt vuông thân dài, toàn thân đều toát lên một vẻ anh dũng, hắn ngồi trên ngựa, đội một đóa hoa hồng lớn, trước ngực choàng một dải lụa đỏ, đề bốn chữ to: Anh hùng đánh hổ. Chỉ thấy hắn hai tay ôm lại, mặt tươi cười, không ngừng chắp tay với những người dân xung quanh.
Dưới gầm trời cánh có nam nhân như vậy, thật anh tuấn cường tráng, như trong hí khúc đã nói, nếu được gả cho một người như vậy, thật chết cũng cam lòng. Bàn Kim Liên nhất thời ngây người.
“Đó chẳng phải huynh đệ của ta sao?” Không biết từ lúc nào Võ Đại đã đến bên cạnh nàng, chỉ tay ra ngoài, miệng phấn khích kêu lên.
“Ai là huynh đệ của ngươi, ngươi còn có huynh đệ sao?” Bàn Kim Liên rất không hiểu.
“Chính là anh hùng đánh hổ kia, hắn là đệ đệ của ta, Võ Tòng.” Võ Đại phấn khích đến mức nhảy múa tay chân.
“Thôi đi, hắn là huynh đệ của ngươi, ngươi cũng không biết xấu hổ mà tự soi gương mặt mình, một người trên trời, một người dưới đất” Bàn Kim Liên khinh thường nói.
“Ngươi chờ đấy. Ta đi đón hắn về.” Võ Đại vội vàng mặc quần áo, chạy ra ngoài.

Bình luận

Để lại bình luận