Chương 7

. Bảo vật độc nhất vô nhị được Võ Tắc Thiên truyền lại

Sau khi tỳ nữ chuẩn bị đầy đủ đồ nhắm và rượu, nàng ta đóng cửa thư phòng lại. Giả Thị lang trầm giọng nói: “Đương kim thừa tướng trong triều nhất ngôn cửu đỉnh – Giả Tự Đạo chính là chú của ta. Ông ta thích nhất dạng nữ nhân trung niên xinh đẹp lại biết võ công. Ta thấy Quách phu nhân có dáng người và khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, nếu ngươi có thể giới thiệu nàng ấy với Giả Thừa tướng, ta đảm bảo ngươi sẽ thăng tiến ba bậc, không cần lo lắng về chuyện phú quý sau này.”

Lữ Văn Đức nghe vậy, im lặng một hồi lâu, có vẻ rất khó mở lời: “Chắc Thị lang không biết việc này, chuyện phòng thủ Tương Dương đều trông cậy vào phu phụ Quách Tĩnh, lãnh đạo một nhóm giang hồ hào sĩ giúp đỡ, mới có thể bám trụ. Hơn nữa Quách phu nhân bày mưu tính kế, chính là nhân vật linh hồn, nếu Tương Dương thiếu đi hai người này, e rằng lập tức sẽ có tổn thất. Huống hồ võ công của Quách phu nhân rất cao cường, tính tình rắn rỏi… Chuyện này… E rằng… Sẽ không được!”

Giả Thị lang nghe vậy lập tức cười lớn: “Nghe nói binh sĩ và dân thường ở Tương Dương thành, cứ mười người thì hết chín người đều nghĩ đến Quách phu nhân, xem ra ngươi cũng không nỡ để nàng ta đi?” Lữ Văn Đức nghe vậy vội xua tay, nói: “Làm gì có việc này, không… Không… Ý ta là các thuộc hạ sẽ không nỡ làm việc này, còn về những binh sĩ đang suy nghĩ lung tung… Cũng không phải hoàn toàn là giả…. Cái gì? Có người nói ta có suy nghĩ không nên có với Quách phu nhân sao?… Mong Thị lang hiểu cho, hạ quan chỉ có vài lần ở bên tiểu thiếp Đôn Luân nhưng nghĩ về Quách phu nhân thôi, còn như… Cái đó…”

Giả Thị lang thấy bộ dạng hốt hoảng của hắn ta, chậm rãi nói: “Theo ý ngươi, nếu không có phu phụ Quách Tĩnh thì thành Tương Dương có thể chống đỡ được trong bao lâu?”. Lữ Văn Đức thấy ông ta không muốn hỏi thêm những điều khiến mình xấu hổ nữa, nên hắn ta cảm thấy nhẹ nhõm, liền tiếp lời: “Không có Quách Tĩnh, tối thiểu còn có thể chống đỡ được mười ngày. Nhưng nếu không có Quách phu nhân, sợ rằng không giữ được quá ba ngày.” Giả Thị lang lúc này thay đổi vẻ mặt tươi cười, trầm giọng nói: “Ngươi nói đúng rồi, Quách phu nhân rất đa mưu túc trí, Quân Mông Cổ rất kiêng dè…”

Ông ta nhìn sang Lữ Văn, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi có thực sự muốn thăng chức phát tài không?” Lữ Văn Đức liên tục gật đầu, mồm miệng liến thoắng: “Tất nhiên là ta muốn, muốn chứ, ta còn muốn xin Thị lang cho ta một lời khuyên, chỉ điểm giúp ta.” Giả Thị lang nâng cốc, một hơi uống cạn, rồi nói điều gì đó. Lữ Văn Đức nghe xong toát mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch, sững sờ trong giây lát. Một lúc sau, hắn ta mới tỉnh táo lại, dứt khoát nói: “Hạ quan quyết tâm làm theo chỉ thị của thừa tướng, vẫn mong Thị lang dìu dắt ta nhiều hơn.”

Sau khi tắm xong, Hoàng Dung cầm lấy chiếc tiết khố to bằng lòng bàn tay, nhìn đi nhìn lại, nàng không khỏi thắc mắc, thứ này thực sự có thể mặc được sao? Đêm qua khi Lữ Văn Đức mời tiệc, Lữ phu nhân đã lôi kéo Hoàng Dung, lặng lẽ âm thầm đưa thứ đồ chơi này cho nàng ấy. Lữ phu nhân này là người lõi đời, ngày thường rất hòa thuận với Hoàng Dung, thường xuyên thể hiện ý nịnh nọt, khen Hoàng Dung thông minh, xinh đẹp nên Hoàng Dung có ấn tượng tốt với nàng ta. Bởi vì Lữ phu nhân đã nhiều lần bảo đây là bảo vật do Hoàng hậu Võ Tắc Thiên truyền lại, nó là món đồ duy nhất trên đời này. Bị thúc đẩy bởi sự tò mò, cho nên Hoàng Dung miễn cưỡng nhận nó.

Hoàng Dung nhìn chiếc tiết khố này, không phải tơ cũng không phải vải bông, không phải lụa cũng không phải da, co giãn rất tốt, sờ vào có cảm giác mềm mịn dễ chịu. Giữa đáy quần, từ trước ra sau có chín cục lồi nhô lên to bằng hạt đậu, nhẵn bóng đều tăm tắp, không biết làm bằng chất liệu gì, cũng không biết có tác dụng ra sao. Hoàng Dung do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng mặc vào người. Khi soi gương, nàng không khỏi xấu hổ vô cùng, đến mức mặt đỏ tim run.

Chỉ nhìn thấy chiếc tiết khố màu vàng nhạt to bằng lòng bàn tay, được kéo căng trên thân hình mảnh mai đầy đặn của nàng, vẻ đẹp của lỗ lồn vừa hay được che giấu, lông mu tỏa ra xung quanh, ở trên nền da trắng như tuyết, thật là một cảnh xuân đẹp không thể tả hết được, không thể nói ra được hết sự dâm đãng đĩ thỏa đó. Hoàng Dung ngắm mình trong gương, càng ngắm càng thấy chiếc tiết khố này rất đáng yêu. Nó không chỉ tôn lên dáng người xinh đẹp của nàng mà còn tăng thêm sự lẳng lơ khác thường cho nàng ấy. Hoàng Dung phấn khích như một đứa nhỏ, không ngừng nhìn tới nhìn lui, trong lòng không khỏi nảy sinh những tưởng tượng khiêu dâm kỳ quái.

Nhiệt độ cơ thể, mồ hôi và nước dâm ứa ra cùng với những tưởng tượng khêu gợi, khiến chiếc tiết khố thay đổi một cách đáng kinh ngạc. Nó đột nhiên như có sức sống, bắt đầu nhúc nhích từ từ co rút vào. Giữa đũng quần nhỏ xíu hoàn toàn ướt đẫm, nó liên tục dính sát vào khe lồn mềm mại của Hoàng Dung. Với sự co rút của chiếc tiết khố tà dâm, phần hạt đậu nhô ra liên tục kích thích lỗ đít của Hoàng Dung, lỗ lồn, mép lồn, hột le, phần thân dưới của Hoàng Dung, tất cả các vị trí đều hứng chịu sự kích thích kỳ quái này.
________________

Bình luận

Để lại bình luận