Chương 7

Minh Thư bước xuống xe buýt sáng nay với cơ thể vẫn còn run rẩy từ những ngày trước. Những bàn tay lạ mặt, những lần sục cặc chủ động, và cả buổi trưa với Nam trong phòng nghỉ đã thay đổi cô hoàn toàn. Cô không còn là người phụ nữ chỉ biết chờ đợi nữa. Cô khao khát nhiều hơn, mãnh liệt hơn, và hôm nay, cô quyết định sẽ vượt qua mọi giới hạn còn lại. Chiếc váy cô mặc ngắn đến mức gần như không che được gì, áo sơ mi mỏng manh để hở gần hết ngực, và như mọi ngày, không nội y—cô muốn mọi thứ thật dễ dàng.

Xe buýt dừng lại ở trạm gần công ty, nhưng thay vì đi thẳng vào làm việc, Thư quyết định ghé vào nhà vệ sinh công cộng gần đó. Nó nằm ở góc khu chợ, cũ kỹ và bốc mùi, nhưng đông đúc vào giờ cao điểm sáng. Cô bước vào khu vực dành cho nữ, nhưng không dừng lại ở đó. Cô cố tình đi ngang qua phía nam giới, nơi những gã đàn ông đang xếp hàng rửa tay hoặc kéo khóa quần. Ánh mắt cô lướt qua họ, tìm kiếm một người—bất kỳ ai—đủ táo bạo để theo cô.

Một gã đàn ông cao lớn, khoảng 40 tuổi, mặc áo thun rách và quần jeans bạc màu, bắt gặp ánh mắt cô. Hắn có khuôn mặt góc cạnh, râu ria lởm chởm, và đôi tay đầy sẹo—chắc chắn là một gã làm nghề nặng nhọc. Hắn nhếch môi, như hiểu ý, rồi bước theo cô khi cô quay người đi vào một góc khuất trong nhà vệ sinh. Đó là một buồng nhỏ, cửa gỗ mục nát, mùi nước tiểu nồng nặc, nhưng Thư không quan tâm. Cô đẩy cửa bước vào, và hắn theo sau, đóng sầm cửa lại.

Không lời chào hỏi, không câu hỏi. Hắn đẩy cô áp sát tường, tay nâng cằm cô lên, rồi hôn mạnh. Môi hắn thô ráp, hơi thở nồng mùi thuốc lá, nhưng Thư không đẩy ra. Cô đáp trả, cắn nhẹ vào môi hắn, tay luồn xuống kéo khóa quần hắn xuống. Dương vật của hắn bật ra, to lớn, gân guốc, đã cứng sẵn từ lúc nào. Cô nắm lấy, sục vài cái như đã quen, nhưng hắn không muốn chờ đợi. Hắn gầm gừ, “Đừng đùa nữa,” rồi đẩy tay cô ra, nâng một chân cô lên, gác lên bồn rửa cạnh đó.

Thư đứng chênh vênh, lưng áp vào tường lạnh lẽo, chân dang rộng. Hắn không chậm trễ, cầm dương vật mình, dí sát vào giữa hai đùi cô. Cô ướt át từ trước đó, nên hắn chẳng cần cố gắng nhiều. Chỉ một cú đẩy mạnh, hắn đã vào hẳn bên trong cô, sâu đến mức cô cảm nhận được từng mạch máu trên thứ đó đập thình thịch. Thư rên lên, không kìm được, tiếng vang vọng trong không gian chật hẹp.

Hắn bắt đầu đụ cô, mạnh mẽ và không chút do dự. Mỗi cú thúc là một lần cơ thể cô bị ép sát vào tường, ngực cô nảy lên dưới lớp áo mỏng, nút áo bung ra hoàn toàn. Hắn cúi xuống, ngậm lấy đầu ngực cô, cắn mạnh đến mức cô nhói đau, nhưng cái đau ấy chỉ khiến cô thêm điên cuồng. Cô bấu chặt vai hắn, móng tay cào vào da thịt, để lại những vết đỏ dài. “Mạnh hơn,” cô thì thầm, giọng khản đặc, và hắn nghe lời, tăng tốc như một cỗ máy.

Tiếng da thịt va chạm vang lên đều đặn, hòa lẫn với tiếng rên của cả hai. Hắn nâng cả hai chân cô lên, ép cô áp sát tường, rồi tiếp tục thúc vào sâu hơn nữa. Thư cảm thấy mình như bị xé toạc, nhưng cái cảm giác ấy—sự thô bạo, sự chiếm đoạt—là thứ cô nghiện. Cô quấn chân quanh hông hắn, kéo hắn vào gần hơn, để mỗi cú đẩy đều chạm đến điểm sâu nhất trong cô. Chất lỏng từ cơ thể cô chảy ra, thấm xuống sàn, hòa vào mùi hôi thối của nhà vệ sinh.

Bình luận

Để lại bình luận