Chương 7

Sanji ngay lập tức dừng lại, mắt lại biến thành trái tim. “Sirena-chwan… một cái tên đẹp như chính nàng vậy…”

Luffy chỉ liếc nhìn tấm áp phích một cái rồi lại quay sang Nami, ghé sát vào tai cô và thì thầm. “Tối nay, ‘kiểm tra’ nữa nhé?”

Nami đỏ mặt, nhưng vẫn ngước lên nhìn cậu, ánh mắt lúng liếng. “Để xem thuyền trưởng có đủ sức không đã.”

Con phố phía trước rực rỡ ánh đèn từ các hàng quán, hứa hẹn một bữa tối no nê và một đêm náo nhiệt ở phía trước. Cuộc phiêu lưu trên Đảo Giai Điệu chỉ mới thực sự bắt đầu.

Sanji, với khứu giác của một đầu bếp bậc thầy, nhanh chóng dẫn cả nhóm len lỏi qua những con phố đông đúc và dừng lại trước một quán rượu kiêm nhà trọ hai tầng bằng gỗ sồi. Tấm biển treo lủng lẳng có hình một cây đàn Ghi-ta đang cụng ly với một chiếc trống. Tiếng nhạc sống động, tiếng cười nói và mùi thịt nướng thơm lừng từ bên trong tỏa ra, mời gọi những tâm hồn đang đói khát.

“Đây rồi! Quán ‘Giai Điệu No Nê’! Nghe tên là biết dành cho chúng ta rồi!” Luffy reo lên, nước miếng gần như chảy ra.

Họ bước vào trong. Không khí bên trong còn náo nhiệt hơn cả bên ngoài. Một ban nhạc đang chơi điệu Polka vui nhộn ở góc phòng, thực khách thì nhảy múa ngay giữa các bàn ăn, những vại bia lớn được chuyền tay nhau trong tiếng hô vang dội. May mắn thay, Robin đã nhanh mắt phát hiện ra một gian phòng nhỏ hình bán nguyệt còn trống ở trong góc, có rèm che lơi lả, mang lại một chút riêng tư tương đối.

Cả nhóm nhanh chóng yên vị. Sanji lập tức gọi một bàn ê hề các món đặc sản của hòn đảo, còn Luffy thì đã bắt đầu gặm một cái đùi gà tây nướng khổng lồ.

“Cái bài hát lúc nãy quả là có tác dụng thật,” Usopp vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói, má phồng lên. “Tự nhiên tớ cảm thấy mình có thể kể ra một trăm câu chuyện phiêu lưu vĩ đại ngay bây giờ!”

“Tớ thì cảm thấy mình có thể chữa được mọi loại bệnh!” Chopper hưởng ứng, mắt lấp lánh.

Robin khẽ nhấp một ngụm rượu vang, nụ cười vẫn không rời môi. “Nó chỉ khuếch đại những gì vốn đã có sẵn trong chúng ta thôi, cậu xạ thủ.” Cô liếc nhìn Nami, người đang ngồi sát rạt Luffy, cánh tay khoác tay cậu vẫn chưa hề buông ra.

Dưới gầm bàn, nơi không ai thấy, mọi chuyện còn đi xa hơn thế. Bàn tay của Nami không còn chỉ khoác tay Luffy nữa, nó đã lần xuống đùi cậu, rồi từ từ di chuyển vào trong, đặt lên cái cộm lên quen thuộc ở đũng quần. Cô cảm nhận nó đang dần cứng lại dưới những ngón tay vuốt ve của mình.

Luffy khựng lại một nhịp, suýt làm rơi miếng thịt. Cậu quay sang nhìn Nami, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa rực lửa. Cô chỉ nháy mắt với cậu một cái đầy tinh nghịch, miệng vẫn mỉm cười nói chuyện với Robin như không có gì xảy ra.

Cô ấy… dám làm ở đây sao? Luffy nghĩ, nhưng cơ thể cậu lại phản ứng một cách đầy hưởng ứng. Dương vật của cậu nhanh chóng căng cứng, đẩy vào lòng bàn tay Nami.

“Cứng nhanh thật đấy, thuyền trưởng,” Nami ghé sát, thì thầm vào tai cậu, giọng ma mị. “Xem ra ‘dư âm’ của bài hát vẫn còn tác dụng nhỉ?”

Luffy nuốt nước bọt. Cậu cũng không phải dạng vừa. Một tay cậu vẫn cầm đùi gà, nhưng tay còn lại đã lén lút vòng ra sau lưng Nami, lần xuống dưới mép váy cô. Những ngón tay cao su của cậu nhẹ nhàng lướt qua cặp mông trần mềm mại, rồi tiến thẳng đến khe huyệt ẩm ướt. Cô không mặc quần lót, đúng như cậu đoán.

“A…” Nami khẽ giật mình, hai chân bất giác khép chặt lại, kẹp lấy bàn tay của Luffy. Cô có thể cảm nhận ngón tay giữa của cậu đang trêu chọc, xoay tròn ngay trên hạt nhân nhạy cảm của mình. Một luồng điện khoái cảm chạy dọc sống lưng cô.

Bình luận

Để lại bình luận