Chương 7

: :
Shanks nhẹ nhàng hôn lên những đường nét căng cứng trên cổ cô khi cô đạt đến đỉnh cao.
Shanks bế Fura vào phòng tắm, dùng nước và dầu gội tắm rửa sạch cát trên người cô dính ở bãi biển, cẩn thận rửa sạch chất nhờn dưới thân Fura, rồi mới bế cẩn thận cô lên giường.
Nằm ướt sũng trên giường, Shanks lấy khăn tắm lau sạch cô từ đầu đến chân. Cô liền co ro ở phía trong giường, ôm lấy bụng, hơi run rẩy để bình ổn hơi thở. Shanks lau qua loa cho bản thân, liền trèo lên giường, ôm cô đã than sang một bên muốn nghỉ ngơi vào ngực, vừa hôn vừa thơm cô, nhẹ giọng dỗ dành:
“Fura ngoan, chúng ta làm thêm một lần nữa.”
Cô chưa từng nghe đàn ông nào nói chuyện với mình bằng giọng điệu này, sau gáy nổi lên một đốm ửng phấn khích. Tứ chi vốn đã mềm nhũn, lại cố nặn ra chút sức lực.
“Được…” Cô bò dậy, hai tay chống lên cơ bụng anh, nửa quỳ nửa ngồi, lỗ nhỏ bao lấy đầu dương vật vươn thẳng, lắc hông xoay tròn. Đây là động tác tốn sức đối với hầu hết phụ nữ không có sức bền cơ bắp. Shanks biết rõ cô đã hết sức, liền vỗ nhẹ lên đùi cô: “Fura, lại đây, ăn hết đi.”
Cô như trút được gánh nặng, đang định hạ hông xuống, anh lại nói:
“Ngả về sau, anh muốn xem Fura ăn dương vật thế nào.”
Trời đã tối đen, tiệc tùng vẫn tiếp tục.
Fura nằm thở dốc trên giường, khóe mắt đuôi mày đều ửng hồng xuân sắc. Họ đã làm rất lâu, nhiều năm kinh nghiệm phiêu lưu trên biển khiến Shanks có thể chất cường tráng. Anh có đủ sức lực và thời gian để tận hưởng cuộc gặp gỡ bất ngờ này.
Khu đèn đỏ mà Fura ở thuộc quyền quản lý của gia tộc Don Quixote.
Ngày cuối cùng của mỗi tháng dương lịch là ngày cô nộp tiền bảo kê. Cô do dự bên ngoài biệt thự Don Quixote.
Theo lẽ thường, một gái đứng đường bình thường không đủ tư cách đến đây. Chỉ cần ngoan ngoãn đúng hạn nộp toàn bộ số tiền cho tên đòi nợ được cử tới là có thể vô tư làm ăn ở khu đèn đỏ này. Nhưng Fura thì khác, cô không thuộc bất kỳ một nhóm bình thường nào.
Em phải ở đó đợi anh xuống đón em chứ, Fura?
Giọng nói ngông cuồng ngang ngược xuyên qua gió như muốn thổi thủng màng nhĩ cô. Fura ngẩng đầu nhìn Doflamingo đang nói chuyện, thiếu chủ của gia tộc Don Quixote. Người đàn ông đó đứng trước bệ cửa sổ tầng hai, chiếc áo choàng lông vũ màu hồng sến súa càng làm nổi bật vóc dáng cao lớn của anh ta. Cái bóng anh ta đổ xuống như ác quỷ Satan giáng trần.
Fura thu hồi tầm mắt, bước vào trong.
Tầng một không có ai, cô lên tầng hai, đẩy cánh cửa nặng nề đó ra, bước vào căn phòng xa hoa mà Doflamingo đang ở.
Anh ta quay lưng về phía cô, cô không dám phát ra tiếng động quá lớn, chỉ lặng lẽ đứng đó, chờ đợi sự trừng phạt của người đàn ông. Anh ta dùng một tay cầm một chai rượu vang, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang hồi tưởng, hoặc suy nghĩ, hoặc đang ngẩn ngơ, Fura không rõ, cũng không muốn rõ.
Anh ta đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi:
– Đã gần ba tháng rồi nhỉ? Fura sững sờ rồi mới phản ứng lại được anh ta đang nói đến điều gì.
– Vâng, vừa đúng ba tháng. Fura cúi đầu nhìn mũi giày của mình.
Cô đến khu đèn đỏ này ba tháng trước và trở thành gái đứng đường. Một phần là bị ép buộc, một phần cũng là tự buông thả, cô đã đắc tội với những người không nên đắc tội nhất ở thành phố này, mà còn không chỉ một người.

Bình luận

Để lại bình luận