Chương 7

– Buổi Sáng Định Mệnh
Tia nắng ban mai đầu tiên len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu thẳng vào mắt Nguyễn Minh Khangg. Cậu bé mơ màng tỉnh dậy, dụi dụi mắt. Ý thức chưa hoàn toàn trở lại, nhưng cảm giác ươn ướt, dinh dính khó chịu ở hạ bộ khiến cậu giật mình tỉnh táo.
Cậu nhíu mày, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ. “Chẳng lẽ mình… đái dầm?” Cậu tự hỏi. Đây là chuyện không thể nào xảy ra, cậu đã lớn rồi mà!
Nguyễn Minh Khangg vội vàng tung chăn lên, cúi đầu nhìn xuống. Cảnh tượng trước mắt khiến cậu hoang mang tột độ. Chiếc quần lót màu xám ướt đẫm một mảng lớn, dính đầy chất lỏng màu trắng đục, sền sệt, tỏa ra một mùi nồng nồng, ngai ngái rất lạ lẫm.
Cậu hoảng hốt kéo quần lót xuống. Phát hiện “cậu nhỏ” của mình vẫn đang đứng sừng sững, cứng ngắc và to lớn hơn hẳn bình thường. Phần đầu nấm sưng đỏ, bóng loáng, thậm chí vẫn còn đang rỉ ra vài giọt dịch trắng đục.
“Cái… cái gì thế này? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nguyễn Minh Khangg mở to mắt, khuôn mặt non nớt tràn đầy sự sợ hãi và bất an. Cậu đưa tay run rẩy chạm nhẹ vào “cậu nhỏ” đang sưng tấy. Ngón tay vừa chạm vào quy đầu nhạy cảm, một luồng điện tê dại chạy dọc sống lưng khiến cậu rùng mình, rụt tay lại ngay lập tức.
Cậu chưa từng thấy “cậu nhỏ” của mình biến dạng đáng sợ như thế này bao giờ. Trong đầu cậu bé 12 tuổi hiện lên đủ thứ suy nghĩ kinh khủng: Mình bị bệnh nan y? Hay “cậu nhỏ” sắp bị hỏng, bị rụng mất rồi?
Sự hoảng loạn xâm chiếm tâm trí cậu bé ngây thơ lần đầu tiên trải qua hiện tượng mộng tinh. Trong cơn bối rối tột độ, cậu chỉ nghĩ đến một người duy nhất có thể cứu mình – Mẹ.
Nguyễn Minh Khangg từ nhỏ đã quấn mẹ. Bố cậu, Nguyễn Minh Quân, quanh năm suốt tháng đi công tác xa nhà, có khi cả tháng trời mới gặp mặt một lần. Trong căn biệt thự rộng lớn này, chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau, tình cảm vô cùng khăng khít.
Cậu bé 12 tuổi nhưng đã cao gần mét năm, thừa hưởng gen tốt của cả bố và mẹ, trổ mã phổng phao, đẹp trai sáng sủa. Đứng cạnh người mẹ trẻ trung xinh đẹp, trông họ giống hai chị em thân thiết hơn là mẹ con. Tính cách Minh Khang có phần nhút nhát, hay ngại ngùng và vẫn còn giữ nét trẻ con, ỷ lại vào mẹ.
Không suy nghĩ nhiều, cậu vội vàng kéo chiếc quần lót dính đầy “chất lạ” lên, nhét vội “cậu nhỏ” vẫn đang cương cứng vào trong, mặc quần ngủ vào rồi lao ra khỏi phòng. Cậu thậm chí không kịp đi dép, chân trần chạy thình thịch xuống cầu thang, hướng về phía nhà bếp.
Dưới tầng một, trong căn bếp hiện đại ngập tràn ánh nắng, Trần Thu Hà đang chuẩn bị bữa sáng. Không khí thơm phức mùi trứng ốp la, xúc xích nướng và bánh mì giòn tan.
Bóng dáng cô uyển chuyển, xinh đẹp động lòng người trong nắng sớm. Cô đã thay bộ đồ công sở chuẩn mực của giáo viên: chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi ôm sát lấy vòng một nảy nở, làm nổi bật đường cong quyến rũ; chiếc chân váy bút chì màu đen bó chặt lấy vòng eo thon và bờ mông căng tròn; đôi chân dài miên man được bao bọc trong lớp tất da chân mỏng manh, gợi cảm. Cô đeo thêm chiếc tạp dề hoa nhỏ nhắn, tăng thêm phần đảm đang, ấm áp của người phụ nữ gia đình.
Cô vừa ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng, vừa thuần thục lật trứng trên chảo, hoàn toàn không hay biết cậu con trai đang hốt hoảng chạy về phía mình.
“Mẹ! Mẹ ơi! Nguy rồi! Cứu con với!”
Tiếng gọi thất thanh của Nguyễn Minh Khangg vang lên, mang theo cả tiếng nức nở sợ hãi. “Con… con hình như bị bệnh rồi! ‘Con chim’ của con sưng vù lên… còn… còn chảy mủ nữa mẹ ơi!”
Trần Thu Hà đang cầm thìa, nghe thấy tiếng con thì giật mình thon thót, suýt nữa làm rơi cả thìa xuống đất. Cô vội vã quay người lại.
Đứng ở cửa bếp là cậu con trai quý tử của cô. Khuôn mặt tuấn tú đầm đìa nước mắt, đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi. Và điều đập vào mắt cô ngay lập tức là phần đũng quần ngủ của cậu bé đang phồng lên một túp lều rất lớn, ướt át một mảng.
Trần Thu Hà sững người trong giây lát, rồi nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Cô đưa tay che miệng, cố nén tiếng cười khúc khích. Ánh mắt cô dịu lại, tràn đầy sự yêu thương và thấu hiểu. Hóa ra, cậu con trai bé bỏng của cô, trong lúc cô không để ý, đã lén lút trưởng thành, đón nhận lần mộng tinh đầu tiên trong đời.
“Minh Khang Minh Khang ngoan, đừng sợ. Lại đây nào, để mẹ kiểm tra cho con.”
Trần Thu Hà tắt bếp, tháo chiếc tạp dề ra, vẫy tay gọi con trai. Giọng cô nhẹ nhàng như gió xuân, mang theo ma lực trấn an lòng người.
Nguyễn Minh Khangg đỏ mặt tía tai, do dự một chút rồi lê bước đến trước mặt mẹ. Cậu cúi gằm mặt xuống, hai tay xoắn xuýt vào nhau, không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
“Mẹ ơi… nó đáng sợ lắm… hu hu… Nó sưng đỏ lên, cứng ngắc, đau đau ngứa ngứa… lại còn chảy ra đầy cái thứ nước màu trắng đục, hôi hôi như mủ ấy… hu hu… Có phải nó sắp hỏng rồi không mẹ?”
Trần Thu Hà mỉm cười, ngồi xổm xuống để tầm mắt ngang bằng với con. Cô nhìn vào đôi mắt ngập nước, ngây thơ của cậu bé, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má con.
“Đồ ngốc này, đó không phải là mủ đâu con. Đó gọi là tinh dịch. Con trai của mẹ đã lớn rồi, cơ thể bắt đầu phát triển, trưởng thành thành một người đàn ông thực thụ rồi đấy. Đây là chuyện hoàn toàn bình thường, ai cũng phải trải qua cả, không có gì phải sợ.”
Nguyễn Minh Khangg chớp chớp đôi mắt to tròn, hàng mi vẫn còn vương nước mắt, ngây ngô hỏi lại: “Tinh dịch ạ? Đó là cái gì? Nhưng mà… nhưng mà ‘con chim’ của con nó cứ cứng mãi, không chịu mềm xuống… khó chịu lắm mẹ ơi…”
Ánh mắt Trần Thu Hà không tự chủ được mà liếc xuống phía dưới, dừng lại ở “túp lều” đang nhô cao đầy kiêu hãnh dưới lớp vải quần mỏng manh của con trai.
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo cạp quần ngủ của cậu xuống.
“Để mẹ xem nào…”
Chiếc quần tụt xuống, để lộ ra cây gậy thịt non nớt nhưng kích thước lại dị thường, đang đứng thẳng sừng sững, chào cờ buổi sáng.
Hơi thở của Trần Thu Hà chợt ngưng lại. Trong đôi mắt cô lóe lên một tia kinh ngạc tột độ.
Côn thịt của Nguyễn Minh Khangg, dù chưa phát triển hoàn thiện, nhưng kích thước đã thực sự đáng nể. Nó phấn hồng, sạch sẽ, không một sợi lông tơ. Lớp bao quy đầu vẫn còn bao bọc lấy phần đầu nấm, chỉ hở ra một lỗ nhỏ xíu màu đỏ tía, trông vừa non nớt lại vừa tràn trề sức sống mãnh liệt.
Chiều dài của nó ước chừng phải đến 16cm, đường kính cũng to lớn kinh người, những đường gân xanh mờ mờ ẩn hiện dưới lớp da mỏng, phập phồng theo từng nhịp tim đập. Nó toát lên thứ khí chất thanh xuân hừng hực mà người đàn ông trung niên như chồng cô không bao giờ có được.
Trong đầu Trần Thu Hà bất giác hiện lên hình ảnh cây gậy thịt mềm oặt, yếu ớt của chồng tối qua. Hai hình ảnh đặt cạnh nhau tạo nên một sự so sánh tàn khốc. Của con trai cô… nó còn chưa trưởng thành hoàn toàn mà đã to lớn, hùng vĩ và cứng cáp hơn hẳn bố nó!
Nó mới mười hai tuổi thôi mà! Sau này lớn lên, e rằng phải vượt quá 20cm, trở thành một món “vũ khí” hạng nặng mất!
Bà mẹ trẻ xinh đẹp vô thức nuốt một ngụm nước bọt khan. Trái tim cô đập nhanh hơn, thình thịch trong lồng ngực. Trước mắt cô, cây gậy thịt kia cứ nảy lên nảy xuống, như đang vẫy gọi, mời gọi cô một cách thầm lặng.
Mùi ngai ngái nồng nàn của tinh dịch mới xuất, hòa quyện với mùi hôi đặc trưng của tuổi dậy thì xộc vào mũi cô, kích thích dây thần kinh khứu giác nhạy bén. Nó không những không làm cô thấy ghê, mà ngược lại, còn khiến “cô bé” đang đói khát bên dưới của cô giật lên từng hồi. Một dòng dâm thủy trong suốt không thể kiểm soát được trào ra, thấm ướt đũng quần lót ren.
Cô cảm thấy bụng dưới nóng ran, khô khốc. Cơn dục vọng chưa được thỏa mãn đêm qua như con thú dữ vừa tỉnh giấc, gầm gào đòi ăn, tấn công vào lý trí đang lung lay của cô.
________________

Bình luận

Để lại bình luận