Chương 7

Hắn đang lau chùi một kệ sách cao, tay vươn ra xa, thì bất chợt một bóng dáng nhẹ nhàng bước vào thư viện. Đó chính là Diệp Huyên Nhi. Nàng mặc một bộ y phục lụa màu trắng ngà, được thêu những họa tiết mây trôi nhẹ nhàng ở viền áo. Mái tóc nàng búi gọn gàng một phần, để lộ chiếc cổ thon dài và vài sợi tóc mai buông lơi tự nhiên. Nàng không nhìn thấy Hoàng Phúc đang ẩn mình sau kệ sách, chỉ nhẹ nhàng bước đến một góc quen thuộc, nơi những bộ sách cổ về văn hóa và lịch sử được cất giữ.

Hoàng Phúc lập tức thu mình lại, cố gắng nín thở, cơ thể hắn đông cứng trong tư thế đang lau chùi. Hắn không dám động đậy, sợ hãi nàng sẽ phát hiện ra sự hiện diện của hắn. Hắn biết, thân phận của hắn không cho phép hắn ở gần một tiểu thư cao quý như vậy, đặc biệt là khi hắn đang mang trong mình những suy nghĩ dơ bẩn.

Diệp Huyên Nhi nhẹ nhàng rút một cuốn sách cổ ra khỏi kệ. Nàng lật giở những trang giấy ố vàng, đôi mắt nàng tập trung hoàn toàn vào nội dung. Hoàng Phúc, từ chỗ hắn nấp, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mảnh mai của nàng. Nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ chuyên tâm và tĩnh lặng của nàng, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn. Đó là sự ngưỡng mộ, xen lẫn chút khao khát tội lỗi.

Đột nhiên, Diệp Huyên Nhi khẽ ho nhẹ. Nàng đặt cuốn sách xuống, đưa tay lên day day thái dương, dường như đang cảm thấy mệt mỏi. Nàng ngồi xuống một chiếc ghế gỗ gần đó, dựa lưng vào thành ghế, đôi mắt nhắm nghiền. Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú của nàng.

Hoàng Phúc nhận ra cơ hội. Hắn nhớ lại những gì mình học được từ các lão gia nô khác trong phủ, rằng massage có thể giúp giảm mệt mỏi. Hắn do dự. Hắn chỉ là một gia nô, liệu hắn có được phép? Nhưng rồi, khao khát được tiếp cận, được chạm vào nàng, lại mạnh mẽ hơn sự tự ti và sợ hãi. Hắn biết, nếu hắn không làm gì, nàng cũng sẽ không chú ý đến hắn. Hắn phải tạo ra cơ hội.

Hắn hít một hơi sâu, lấy hết can đảm. “Tiểu thư… người không được khỏe sao?” Hoàng Phúc lên tiếng, giọng hắn khàn khàn, hơi run run vì lo lắng và cả sự kích động.

Diệp Huyên Nhi giật mình, đôi mắt to tròn mở ra, nhìn về phía Hoàng Phúc. Nàng có vẻ hơi bất ngờ khi thấy hắn ở đây. “Hoàng Lão… ngươi đang làm gì ở đây?” Nàng hỏi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng mang theo chút sự cảnh giác.

“Lão nô đang dọn dẹp thư viện, thưa tiểu thư,” Hoàng Phúc vội vàng cúi thấp đầu, dáng vẻ càng thêm cung kính và khiêm nhường. “Lão nô vừa thấy tiểu thư có vẻ mệt mỏi, không biết lão nô có thể giúp gì được không?”

Diệp Huyên Nhi nhìn hắn một lúc, ánh mắt nàng quét qua khuôn mặt già nua và thân hình thấp bé của hắn. Nàng không thấy bất kỳ sự đe dọa nào, chỉ có sự chân thành và một chút lo lắng. “Ta chỉ hơi nhức đầu một chút. Ngồi đọc sách lâu nên vậy.” Nàng đáp, sự cảnh giác trong mắt nàng dần tan biến, thay vào đó là sự dịu dàng thường thấy.

“Lão nô có chút kinh nghiệm xoa bóp, có thể giúp tiểu thư giảm bớt mệt mỏi,” Hoàng Phúc nói, hắn ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt đục ngầu đầy mong đợi nhưng vẫn giữ sự e dè. “Chỉ là xoa bóp ấn huyệt vùng đầu và vai, sẽ giúp tiểu thư thư thái hơn.”

Diệp Huyên Nhi chần chừ. Nàng chưa từng để người ngoài chạm vào mình, đặc biệt là một gia nô. Tuy nhiên, cơn đau đầu của nàng đang hành hạ. Và nhìn Hoàng Phúc, nàng không cảm thấy bất kỳ ý đồ xấu nào. Hắn trông quá già nua và hèn mọn để có thể làm hại nàng.

“Thật sao?” Nàng hỏi, giọng mang theo chút tò mò.

Hoàng Phúc gật đầu lia lịa. “Lão nô đã học được từ các lão y giả trong phủ. Đảm bảo sẽ khiến tiểu thư dễ chịu hơn rất nhiều.” Hắn nói, trong lòng dâng lên một sự hưng phấn khó tả. Hắn biết, đây là cơ hội ngàn vàng. Hắn có thể chạm vào nàng!

Diệp Huyên Nhi suy nghĩ một lát. Nàng nhìn ánh mắt thành khẩn của Hoàng Phúc, cuối cùng quyết định. “Vậy… vậy làm phiền Hoàng Lão rồi.” Nàng nói, giọng nhỏ dần, ánh mắt khẽ cụp xuống.

Hoàng Phúc mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt hắn vẫn giữ vẻ nghiêm túc và cung kính. Hắn bước đến gần Diệp Huyên Nhi, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Hắn khẽ hỏi, “Tiểu thư muốn lão nô xoa bóp ở đâu trước? Vùng vai hay đầu?”

“Vùng vai trước đi,” Diệp Huyên Nhi đáp, nàng khẽ rụt vai lại một chút, có lẽ vẫn còn hơi ngượng ngùng.

Hoàng Phúc đưa hai bàn tay thô ráp của mình lên vai nàng, cẩn thận đặt lên lớp vải áo mỏng. Hắn bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng, từ từ tăng thêm lực. Những ngón tay hắn day ấn vào các huyệt đạo trên vai nàng, dùng kỹ thuật xoa bóp nén và nhào nặn. Hắn cảm nhận được sự mềm mại của vai nàng qua lớp lụa mỏng, mùi hương thanh khiết từ cơ thể nàng phảng phất trong không khí, càng khiến tâm trí hắn thêm kích động. Hắn cố gắng kiểm soát hơi thở, giữ cho khuôn mặt mình không để lộ bất kỳ suy nghĩ dơ bẩn nào.

Diệp Huyên Nhi khẽ nhắm mắt, cảm nhận từng động tác của Hoàng Phúc. Ban đầu nàng có chút căng thẳng, nhưng dần dần, sự thư thái bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể. Cơn đau đầu và mỏi vai dường như dịu đi đáng kể. “Ngươi… ngươi thật sự có kỹ thuật tốt,” nàng khẽ thốt lên, giọng nói nhẹ nhõm.

“Đa tạ tiểu thư đã quá khen,” Hoàng Phúc đáp, giọng hắn vẫn giữ sự khiêm nhường. Hắn tiếp tục xoa bóp, đôi tay hắn di chuyển chậm rãi xuống phần lưng trên của nàng, day ấn vào những huyệt đạo dọc cột sống. Hắn cảm nhận được đường cong tinh tế của lưng nàng, khiến hắn không khỏi tưởng tượng ra những gì ẩn sau lớp áo lụa mỏng manh kia.

Hắn chuyển sang kỹ thuật xoa vuốt, vuốt dài từ vai xuống lưng, sau đó là những động tác bấm chặt vào các điểm căng cứng. Diệp Huyên Nhi thả lỏng hoàn toàn, nàng rên khẽ một tiếng, một âm thanh nhỏ xíu nhưng lại như một làn sóng kích thích đánh thẳng vào tâm trí Hoàng Phúc. Hắn biết nàng đang cảm thấy thoải mái, và điều đó khiến hắn càng thêm hưng phấn.

Bình luận

Để lại bình luận