Chương 7

: Dưới Làn Nước Mát

Buổi trưa thứ Bảy, trời Sài Gòn nóng bức lạ thường, không khí ngột ngạt dù quạt máy chạy hết công suất.

Minh đi làm, Tuấn qua nhà bạn chơi, để lại ngôi nhà trong sự yên tĩnh hiếm có. Ngọc Anh nằm trên giường, cuốn sổ kế hoạch mở ra trước mặt, tay vẽ nguệch ngoạc những ý tưởng mới. Cô muốn một tình huống tự nhiên, nơi cô có thể gần gũi mẹ hơn, chạm vào mẹ nhiều hơn, mà không khiến mẹ phản ứng mạnh.

Rồi cô nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm nhỏ dưới tầng—mẹ đang tắm để tránh cái nóng. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, vừa nguy hiểm vừa kích thích.

Ngọc Anh đứng dậy, bước xuống cầu thang, tim đập thình thịch. Cô dừng lại trước cửa phòng tắm, tiếng nước vẫn róc rách đều đều.

Qua khe cửa hé mở, cô nhìn thấy bóng dáng mẹ mờ ảo sau tấm rèm nhựa—Hồng đang đứng dưới vòi sen, nước chảy xuống đôi chân thon thả, đôi tất chân màu nude giờ đã ướt át, dính chặt vào da, làm nổi bật từng đường cong gợi tình. Ngọc Anh cắn môi, nơi nhạy cảm giữa hai đùi ướt át chỉ vì hình ảnh ấy. Cô muốn đẩy cửa vào, kéo rèm ra, và chạm vào mẹ ngay lúc này, nhưng cô hít sâu, giữ bình tĩnh. Cô cần một lý do chính đáng.

“Mẹ ơi,” cô gọi, giọng ngọt ngào, đứng sát cửa. “Con lấy khăn cho mẹ nhé? Trời nóng quá, chắc mẹ cần thêm một cái.”

Hồng giật mình, tiếng nước ngừng một chút, rồi bà đáp, giọng hơi ngượng: “Ừ, được. Con để ngoài cửa cho mẹ.” Bà không mở rèm, nhưng giọng không căng thẳng—một dấu hiệu tốt.

Ngọc Anh mỉm cười, lấy một chiếc khăn sạch từ tủ, nhưng cô không đặt ngoài cửa. Thay vào đó, cô gõ nhẹ, giọng thủ thỉ: “Con vào đưa mẹ luôn nhé, để mẹ khỏi phải ra.” Không đợi mẹ trả lời, cô đẩy cửa bước vào, tim đập nhanh hơn bao giờ hết.

Hồng đứng sau rèm, bóng dáng mờ ảo dưới làn nước. “Ngọc Anh! Con làm gì vậy? Để ngoài là được mà,” bà nói, giọng cao lên vì bất ngờ, nhưng không giận dữ.

“Con chỉ muốn giúp mẹ thôi,” Ngọc Anh đáp, bước tới gần rèm, đưa tay cầm chiếc khăn qua khe hở. “Mẹ cầm đi, kẻo nước bắn ra sàn.” Cô cố ý để tay mình chạm vào tay mẹ khi đưa khăn, cảm nhận hơi ấm ướt át từ da mẹ, và cơ thể cô run lên vì kích thích.

Hồng nhận khăn, tay hơi run, giọng ngượng: “Cảm ơn con. Thôi, con ra đi, mẹ tắm xong rồi.” Bà kéo rèm sát hơn, nhưng không đóng hẳn, để lại một khe nhỏ mà Ngọc Anh có thể nhìn qua.

Ngọc Anh không ra ngay. Cô đứng đó, mắt dán vào khe rèm, thấy nước chảy xuống đùi mẹ, đôi tất nude giờ ướt sũng, dính chặt vào da, làm nổi bật từng đường nét gợi dục. “Mẹ đẹp thật,” cô buột miệng, giọng khàn khàn vì phấn khích. “Nước làm mẹ trông mát mẻ hơn.”

Hồng ngừng cử động, giọng bối rối: “Con nói gì lạ vậy? Thôi, ra đi, mẹ xong đây.” Bà quay người, vô tình để lộ một phần bắp chân qua khe rèm, và Ngọc Anh cảm thấy nơi nhạy cảm của mình ướt át hơn bao giờ hết.

“Con ra ngay,” Ngọc Anh đáp, nhưng trước khi đi, cô nói thêm, giọng thủ thỉ: “Mẹ cứ tắm thoải mái nhé. Con thích nhìn mẹ thế này.” Lời nói ấy mang chút ý nghĩa mơ hồ, nhưng cô quay đi trước khi mẹ kịp phản ứng, để lại Hồng đứng lặng dưới vòi nước.

Một lúc sau, Hồng bước ra khỏi phòng tắm, mặc một chiếc áo dài lụa màu xanh nhạt mới thay, đôi tất nude giờ đã khô, ôm sát chân như một lớp da thứ hai. Ngọc Anh ngồi ở phòng khách, giả vờ đọc sách, nhưng mắt không rời mẹ. Hồng bước tới, tóc còn ướt, giọng hơi gượng: “Con lạ thật đấy, Ngọc Anh. Lần sau đừng vào khi mẹ tắm, mẹ không quen.”

Ngọc Anh ngẩng lên, mỉm cười dịu dàng: “Dạ, con xin lỗi. Tại con lo mẹ nóng thôi.” Cô đứng dậy, bước tới gần mẹ, giọng thủ thỉ: “Mẹ vừa tắm xong trông tươi tắn lắm. Con lau tóc cho mẹ nhé?” Không đợi mẹ đồng ý, cô lấy khăn từ tay mẹ, đứng sát sau lưng bà, bắt đầu lau nhẹ.

Hồng cứng người, giọng ngập ngừng: “Thôi, mẹ tự làm được. Con ngồi đi.” Nhưng bà không đẩy cô ra, chỉ đứng yên, để Ngọc Anh lau tóc.

Ngọc Anh lau chậm rãi, cố ý để tay mình chạm vào gáy mẹ, hơi thở phả vào cổ mẹ. “Mẹ thơm thật,” cô thì thầm, mũi hít nhẹ mùi xà phòng từ tóc mẹ. “Con thích mùi này.” Cô để tay trượt xuống vai mẹ, vuốt nhẹ qua lớp áo dài, cảm nhận cơ thể mẹ dưới ngón tay mình.

Hồng giật mình, quay lại nhanh, ánh mắt thoáng hoảng hốt: “Ngọc Anh, con làm gì vậy? Đừng nói mấy câu kỳ lạ thế.” Bà bước lùi một bước, tay siết chặt khăn, giọng căng thẳng.

Ngọc Anh mỉm cười, giả vờ ngây thơ: “Con chỉ khen mẹ thôi mà. Mẹ đừng giận, con xin lỗi.” Cô cúi mặt, che giấu sự phấn khích trong lòng—mẹ không hét lên, không bỏ chạy, chỉ bối rối thôi.

Hồng thở dài, giọng dịu lại: “Mẹ không giận. Nhưng con lớn rồi, đừng làm mấy chuyện lạ vậy nữa.” Bà quay đi, bước vào bếp, nhưng bước chân hơi vội, như muốn trốn tránh.

Đêm đó, Ngọc Anh nằm trên giường, cơ thể nóng ran không chịu nổi. Hình ảnh mẹ dưới vòi nước, đôi tất nude ướt át dính chặt vào chân, làm cô không thể ngủ. Cô tưởng tượng mình đẩy rèm ra, quỳ xuống, hôn lên đùi mẹ qua lớp tất ướt, nước chảy xuống mặt cô khi lưỡi cô lướt lên da mẹ. “Mẹ sẽ rên lên, mẹ sẽ thích,” cô thì thầm, tay luồn xuống dưới quần, ngón tay chạm vào nơi ẩm ướt. Cô tưởng tượng mẹ nắm tóc cô, kéo cô sát hơn, giọng khàn khàn: “Ngọc Anh… tiếp đi…” Khi lên đỉnh, cơ thể cô giật mạnh, nước lồn thấm ướt tay, và cô thở dốc, mắt mờ đi vì khoái cảm.

Cô lau tay, nằm xuống, tim vẫn đập thình thịch. “Mẹ chưa biết, nhưng mẹ đang gần hơn với con,” cô tự nhủ. Hôm nay, cô đã đẩy ranh giới xa hơn một chút, và mẹ không phản ứng quá mạnh—đó là một chiến thắng nhỏ, nhưng đầy kích thích.

Bình luận

Để lại bình luận