Chương 7

: Lời Thì Thầm Trong Đêm

Trong căn nhà nhỏ của Tuấn và Ngọc, bóng tối như đặc quánh, chỉ bị phá vỡ bởi ánh đèn đường hắt qua rèm cửa. Đêm nay, không khí lại nặng nề hơn bao giờ hết. Những cuộc cãi vã giữa hai vợ chồng đã trở thành thói quen, nhưng lần này, chúng để lại một vết nứt sâu hơn. Tuấn, với đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ và áp lực, quát tháo khi Ngọc hỏi về khoản nợ mới mà cô vô tình phát hiện qua một tin nhắn trên điện thoại anh. “Em đừng xen vào nữa! Anh đang cố đây, không thấy à?” Tuấn gầm lên, trước khi đập cửa bỏ ra ngoài, để lại Ngọc đứng lặng giữa phòng khách, đôi vai run rẩy.

Ngọc không khóc ngay. Cô ngồi xuống ghế sofa, đôi tay siết chặt mép váy ngủ mỏng manh, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào. Nhưng khi sự tĩnh lặng bao trùm, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trỗi dậy. Cô nghĩ về những ngày tháng trước, khi cô và Tuấn còn cười đùa, khi căn nhà này tràn ngập hơi ấm. Giờ đây, tất cả chỉ còn là những hóa đơn chất đống, những lời trách móc từ gia đình, và một người chồng ngày càng xa cách. Cô cảm thấy mình như đang chìm xuống một vực sâu, không lối thoát.

Không thể chịu nổi sự ngột ngạt, Ngọc bước ra sân sau, nơi ánh trăng nhợt nhạt chiếu lên hàng cây. Cô mặc một chiếc áo hai dây cũ, vải mỏng đến mức gần như trong suốt, để lộ làn da trắng ngần và những đường cong gợi cảm. Ngồi trên băng ghế gỗ, cô để đầu óc trôi theo những suy nghĩ hỗn loạn. Cô nhớ ánh mắt của ông Thành trong buổi họp gia đình gần đây – không phải ánh mắt của một người cha chồng nghiêm khắc, mà là ánh mắt của một người đàn ông đang khao khát. Ý nghĩ ấy khiến cô đỏ mặt, nhưng đồng thời, một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào cơ thể cô, nóng bỏng và khó cưỡng.

Trong khi đó, tại biệt thự của ông Thành, ông đang lái xe về sau một buổi gặp gỡ đối tác. Nhưng thay vì đi thẳng về nhà, ông quyết định ghé qua nhà Tuấn, một linh cảm kỳ lạ thúc đẩy ông. Khi đến nơi, ông thấy ánh đèn mờ mờ trong nhà, nhưng không có dấu hiệu của Tuấn. Ông bước xuống xe, đi vòng ra sân sau, định gõ cửa thì bất ngờ dừng lại. Dưới ánh trăng, Ngọc ngồi đó, đôi chân thon dài bắt chéo, chiếc áo hai dây trượt xuống một bên vai, để lộ khe ngực sâu hun hút. Cô không biết mình đang bị nhìn, đôi tay vô thức vuốt ve đùi, như thể đang cố xoa dịu một cơn bứt rứt.

Thành đứng lặng, hơi thở ông trở nên nặng nhọc. Hình ảnh Ngọc, với cặp mông tròn trịa ép chặt vào ghế, và vòng ngực căng đầy như muốn bung khỏi lớp vải, khiến ông cảm thấy một luồng nhiệt chạy dọc sống lưng. Ông biết mình nên quay đi, nhưng đôi chân như bị đóng đinh. Khi Ngọc khẽ ngửa đầu, đôi môi mọng đỏ hé mở, một tiếng rên nhỏ thoát ra, như thể cô đang chìm vào một giấc mộng cấm kỵ. Thành nắm chặt tay, cố kìm nén bản năng đang trỗi dậy. Nhưng rồi, ông lặng lẽ rời đi, không muốn phá vỡ khoảnh khắc ấy, để lại trong lòng một cảm giác tội lỗi xen lẫn khao khát.

Về đến nhà, Ngọc không thể ngủ. Cô nằm bên Tuấn, người đã trở về và lăn ra ngủ say, không màng đến cô. Cơ thể cô vẫn nóng ran, như thể ánh trăng đêm nay đã đánh thức một phần sâu kín trong cô. Cô nghĩ về ông Thành, về ánh mắt ông, và một ý nghĩ táo bạo thoáng qua – liệu ông có thể là lối thoát cho những khó khăn của cô? Ý nghĩ ấy khiến cô xấu hổ, nhưng cũng làm cô không thể ngừng tưởng tượng.

Bình luận

Để lại bình luận