Chương 7

Hoàng Bảo Lan giờ mới cảm nhận được niềm vui của việc đi làm mà lười nhác. Cầm điện thoại lướt lướt, xem phim một chút, cả ngày trôi qua nhanh như chớp. Dĩ nhiên, cô cũng đi làm muộn một chút…

Lê Mỹ Trà không đến gây sự với cô nữa, chủ yếu là không có thời gian. Ghế trưởng phòng tài vụ đâu phải việc nhàn hạ, mà với năng lực chuyên môn của cô ta thì đúng là đủ để luống cuống tay chân.

Từ bãi đỗ xe đi ra, theo thói quen, Hoàng Bảo Lan lái xe về nhà. Nhưng đi được nửa đường, cô đột nhiên đổi ý.

“Tôi không về ăn cơm chẳng phải các người không vui sao? Vậy tôi cứ không về ăn đấy.”

Bật đèn xi-nhan, Hoàng Bảo Lan lái xe thẳng đến trung tâm thương mại.

Ba năm qua, để làm một người vợ tốt, con dâu ngoan, Hoàng Bảo Lan sống cuộc đời hai điểm một đường: công ty và nhà, ngày nào cũng phải về đúng giờ để ăn cơm, nhìn Lưu Thị hồng diễn kịch, Gia Khiêm phụ họa, Gia Long im lặng, còn bản thân thì bị bỏ rơi.

Sau khi cưới, Hoàng Bảo Lan thực sự không lấy của nhà họ Trần một đồng nào. Dĩ nhiên, chi phí sinh hoạt hàng ngày cũng chẳng cần cô lo, nhưng các khoản tiêu vặt cá nhân thì cô tự chi từ lương của mình. Lương ở tập đoàn Hoàng Long tuy cao hơn mặt bằng chung, nhưng cũng không đến mức quá dư dả. Thế nên mức chi tiêu của Hoàng Bảo Lan cũng giống như một nhân viên văn phòng bình thường. Cô hiếm khi ra ngoài ăn, bộ váy công sở đắt nhất cũng chỉ hai, ba triệu đồng, chẳng có chút dáng vẻ nào của một phu nhân nhà giàu.

Hôm nay xa xỉ một lần, cô ăn một bữa đồ Nhật ngon lành, vừa nhâm nhi trà trái cây vừa đi dạo trong trung tâm thương mại, lòng vẫn có chút lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô về muộn mà không có lý do.

Đang mải nghĩ, ánh mắt cô bị thu hút bởi một bộ đồ màu hồng nhạt. Đó là một sắc màu rất đặc biệt, không phải đỏ tươi lòe loẹt, vừa rực rỡ lại không chói mắt. Hoàng Bảo Lan chợt nhớ chiếc váy đỏ yêu thích thời nhỏ, khi cũ đi cũng có màu tương tự thế này. Như bị màu sắc ấy mê hoặc, cô bước vào cửa hàng.

“Bảy trăm tám… đắt quá…”

Nhìn giá trên nhãn, Hoàng Bảo Lan chùn bước.

Để phù hợp với phong cách quá đỗi kín đáo của nhà họ Trần, Hoàng Bảo Lan thường ngày cũng ăn mặc rất giản dị. Cô cao 1m72, nhưng để không nổi bật, chỉ đi giày bệt, tóc dài buộc đuôi ngựa qua loa, trang điểm nhạt, lại đeo cặp kính gọng đen xấu xí.

Nhân viên cửa hàng vừa nhìn cách ăn mặc của Hoàng Bảo Lan đã đoán ngay, lại một cô nhân viên văn phòng đến đây mơ mộng viển vông. Nhưng quy định của cửa hàng buộc cô ta phải nở nụ cười giả tạo, tiến đến.

“Chào chị, bộ đồ này là mẫu mới năm nay, vừa ra mắt ở Paris tháng trước, hiện chỉ còn một kích cỡ này thôi ạ, giá bảy triệu tám trăm nghìn…”

“Bảy triệu tám trăm nghìn?!”

Hoàng Bảo Lan nhìn lại lần nữa, mới phát hiện mình nhìn thiếu một số. Cô lập tức bỏ ý định mua, nhưng để không mất mặt, vẫn rụt rè hỏi.

“Tôi thử được không?”

Nhân viên lén lườm một cái, mua không nổi còn thử làm gì!

“Dĩ nhiên được ạ. Đây là hàng xa xỉ, mong chị thử cẩn thận, nếu kích cỡ không vừa, xin đừng kéo mạnh quần áo…”

Nhân viên đeo găng tay trắng, lấy bộ đồ từ tủ kính ra, chỉ cho Hoàng Bảo Lan từng đường may, chứng minh trước khi thử không có khuyết điểm.

Khi khoác bộ đồ lên người, Hoàng Bảo Lan hồi hộp đến thót tim, sợ nghe tiếng “xoẹt” vang lên. Với số tiền tiết kiệm của cô, không phải không mua nổi, nhưng sắp ly hôn, nghỉ việc, rồi còn phải thuê nhà, tìm việc mới, chút tiền này chẳng biết cầm cự được bao lâu.

Bộ đồ vừa vặn như may đo, nhưng nhìn mình trong gương, Hoàng Bảo Lan cảm thấy có gì đó không hợp.

Nhân viên tiến lại gần, đúng lúc lên tiếng.

“Chị ơi, chị tháo kính ra thử xem?”

Hoàng Bảo Lan tháo cặp kính gọng đen xấu xí xuống, nhan sắc vốn có như được giải phong ấn. Bộ đồ đỏ hồng không quá nổi nhưng rực rỡ tôn lên làn da trắng mịn của cô, càng thêm phần sáng ngời.

Nhân viên làm việc ở đây nhiều năm nhìn mà cũng phải xuýt xoa. Có những bộ đồ chỉ người trẻ mới mặc được. Người trẻ mua được đồ ở đây thường chẳng phải đi làm, cũng chẳng thích đi làm. Còn người đi làm mà mua được thì hầu hết là phụ nữ ngoài bốn mươi, mạnh mẽ nhưng ít nhiều mang vẻ phong sương, khó hòa hợp với sắc màu tươi sáng, nhẹ nhàng này. Để hoàn hảo hơn, nhân viên lấy thêm một đôi giày cao gót.

Hoàng Bảo Lan mang giày cao gót vào, hoàn toàn lột xác. Trước khi bước vào, cô chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, giờ đây lại như tiểu thư nhà giàu chính gốc. Người đẹp nhờ lụa, ngựa hay nhờ yên, câu này chẳng phải nói chơi.

Huyết áp dâng trào, trong lòng Hoàng Bảo Lan chỉ có một ý nghĩ.

“Mình muốn mua!”

Nhưng giá cao ngất khiến cô không nỡ xuống tay. Do dự một hồi, cô lại thấy bực bội. Dù sao hiện tại cô vẫn là con dâu chủ tịch tập đoàn Hoàng Long, vậy mà đến một bộ đồ cũng không mua nổi. Cô bỗng có ý định kéo Gia Long đến đây thanh toán, mà không phải Gia Khiêm. Chính cô cũng không nhận ra suy nghĩ này.

Xoay vài vòng trước gương, cuối cùng Hoàng Bảo Lan vẫn quyết định từ bỏ. Cô thực sự không nỡ dùng tiền mồ hôi nước mắt của mình để mua bộ đồ đắt đỏ này. Thất vọng bước vào phòng thử đồ, cô định lấy điện thoại chụp lại khoảnh khắc đẹp đẽ này để lưu vào album, nhưng ánh mắt lại dừng ở chiếc ví thẻ đã phủ bụi từ lâu.

Khi Hoàng Bảo Lan bước ra, nhân viên vội chạy đến nhận quần áo, kiểm tra qua lại, miệng hỏi theo thói quen.

“Chị có hài lòng với bộ đồ này không ạ?”

Cô ta chẳng kỳ vọng gì.

“Đừng kiểm tra nữa, bộ đồ này tôi lấy.”

Hoàng Bảo Lan đưa ra một tấm thẻ màu xanh sapphire.

Nhìn nhân viên chạy đi quẹt thẻ, Hoàng Bảo Lan thầm nghĩ.

“Làm con dâu ông ba năm, để ông bù cho tôi một bộ đồ không quá đáng chứ?”

Thẻ quẹt thành công, Hoàng Bảo Lan ký tên. Nhận ra cô thực sự có khả năng chi trả, thái độ của nhân viên lập tức chân thành hơn.

“Chị ơi, đôi giày chị vừa thử cũng rất hợp với khí chất của chị, lại hợp với bộ đồ này. Hiện đang giảm giá, chỉ còn ba triệu sáu trăm nghìn…”

“Vậy gói lại luôn đi.”

Hoàng Bảo Lan quyết định dứt khoát, nhân viên sao có thể bỏ qua con cá lớn này.

“Cửa hàng còn hai mẫu túi xách mới năm nay, cũng rất hợp với khí chất của chị. Chị có muốn tôi giới thiệu không?”

“Có!”

Hoàng Bảo Lan cắn răng, nghĩ thầm đã làm thì làm tới, mua thì mua cho đã. Dù sao Gia Long cũng chẳng thiếu chút tiền này. Đúng lúc ông hỏi, cô sẽ nhân cơ hội nói chuyện ly hôn luôn!

Hai ngày liên tiếp không thấy con dâu trên bàn ăn, Gia Long cũng chẳng còn ngon miệng. Ông ăn qua loa vài miếng rồi lên thư phòng ở tầng bốn. Vài lần muốn hỏi con trai, nhưng biết hỏi cũng chẳng được gì.

Cầm điện thoại, màn hình hiện lên liên lạc tên “Bảo Lan”, nhưng ông do dự mãi không gọi. Đúng lúc định nhấn nút thì nhận được một tin nhắn.

Số riêng của Gia Long là VIP cao cấp, có chức năng lọc cao cấp, gần như không nhận tin rác. Ông mở ra xem, hóa ra là tin báo chi tiêu.

Nhíu mày, ông định gọi cho bộ phận chăm sóc khách hàng của ngân hàng để hỏi, nhưng lại nhận được cuộc gọi từ nhà máy báo cáo công việc trước.

Bình luận

Để lại bình luận