Chương 7

Trong ký túc xá thoang thoảng một mùi hương thơm nhẹ nhàng, mùi hương đó không nồng nặc như nước hoa, mà thoang thoảng. Giờ nghỉ trưa, Linh Chi cố ý tắm rửa, tỉ mỉ làm sạch từng tấc da thịt trên người. Khi bàn tay mềm mại lướt qua hai bầu vú căng tròn trước ngực, trong đầu lại hiện lên ánh mắt khao khát của Quân nhìn qua lúc ở trên lớp buổi sáng, liếm đôi môi khô khốc, nhanh chóng liếc đi chỗ khác, như thể bắt gặp phải điều gì cấm kỵ.

Quân đã sớm không còn là đứa trẻ nằm trong lòng mình bú sữa nữa, không biết từ lúc nào, Quân đã cao đến một mét tám, vai rộng chân dài. Mỗi lần chơi bóng xong mồ hôi đầm đìa về nhà, quăng quần áo sang một bên, để lộ cơ bắp săn chắc, dáng người quả thật đẹp. Khi Linh Chi ý thức được mình lại đang nghĩ về những điều này của con trai, bà hoảng loạn lau khô người lao ra khỏi phòng tắm.

Bộ quần áo bà đã chuẩn bị sẵn, chiếc váy ngắn ôm mông khá là dâm đãng vừa vặn che đi cặp mông tròn lẳn. Bên dưới là đôi vớ lụa mỏng không đường may màu cà phê càng là bà tỉ mỉ lựa chọn, bởi vì bà chú ý thấy Quân dường như đặc biệt có cảm giác với vớ lụa, buổi sáng ánh mắt nhìn chằm chằm vào vớ của bà thậm chí có chút không kìm nén được.

Dạy học rất mệt, nên bà luôn đi giày đế thấp, nhưng lúc này cũng cố ý đổi sang đôi giày đinh tán cao đến 7cm, đinh tán màu đỏ tươi bắt mắt cùng với mắt cá chân trắng như tuyết tôn lẫn nhau, nhìn thôi đã khiến người ta yêu thích không muốn rời tay, hận không thể trực tiếp nâng cao chân lên gác vào eo người đàn ông không ngừng thúc đẩy. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp vẫn diễm lệ như năm nào trong gương, trước ngực một đôi căng tròn như muốn bung ra, dưới lớp áo mỏng, ngay cả hai hạt nho nhỏ cũng ẩn hiện. Khóe miệng Linh Chi nở nụ cười e thẹn. Nghĩ đến việc mình như vậy có thể khiến con trai có động lực cố gắng học tập, trong lòng liền trào dâng mãnh liệt. Có thể khiến Quân trở nên tốt hơn, bà làm mẹ như vậy cũng không coi là thất bại.

Suy nghĩ lung tung cả buổi chiều, mãi mới đến tiết Giáo dục công dân, Linh Chi mới càng thêm chứng thực được phỏng đoán trong lòng. Vừa vào lớp học, liền thu hút tiếng xì xào của đám con trai, mấy chục đôi mắt dán chặt vào người mình. Linh Chi không để tâm, chỉ chăm chú nhìn Quân, muốn chú ý đến biểu hiện của cậu.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Quân lập tức sững người tại chỗ, nhìn chằm chằm Linh Chi mười mấy giây, mặt đã đỏ lên không ra hình dạng gì. Linh Chi biết bộ đồ này thay đúng rồi, hít sâu một hơi, cười tươi đi đến trước bục giảng bắt đầu giảng bài. Mỗi khi Linh Chi đọc sách đi đến bên cạnh Quân, đều có thể cảm nhận được hơi thở của Quân trở nên gấp gáp, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào trang phục của bà, đặc biệt là đôi vớ lụa, ánh mắt đó khiến Linh Chi cũng cảm thấy kinh ngạc, như thể ánh mắt nóng rực đó có thể trực tiếp làm thủng một lỗ trên vớ vậy.

Mẹ sao lại đột nhiên ăn mặc gợi cảm quyến rũ đến vậy?

Quân cố gắng hết sức kìm chế vẻ mặt phóng túng và hơi thở gấp gáp. Cậu chưa bao giờ thấy mẹ mặc đồ ở mức độ này. Trong khoảnh khắc mẹ vô tình vén tóc dài, cậu dường như ngửi thấy làn gió nhẹ mang đến từng đợt hương thơm, đó là mùi cơ thể đặc trưng của mẹ, đã theo cậu từ nhỏ đến lớn.

Nhưng giờ đây, mùi hương này lại xen lẫn một sự xao động khó kìm nén. Nhìn thân hình đáng ngưỡng mộ của mẹ, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa, hơi thở Quân lại trở nên nặng nề. Ánh mắt cũng theo những động tác đầy quyến rũ của Linh Chi mà không ngừng chuyển đổi, lúc thì là đôi chân dài mượt mà, đường vân của vớ lụa hiện rõ, lấp lánh theo chuyển động của Linh Chi, nếp gấp ở khoeo chân kéo dài đến tận gốc đùi trắng nõn, bị váy ngắn che khuất, ẩn mình trong khu rừng bí mật không ai biết.

Bình luận

Để lại bình luận