Chương 7

“Ấn tượng không?” Dì Thanh Mai hỏi và cười. “Chỉ là hôn môi thôi mà. Thằng Minh Tuấn rất thích, và từ những gì em có thể nhìn thấy thì cháu trai em cũng rất hào hứng với chuyện đó. Hãy đối mặt với nó đi, sự thật là hai chị em mình cũng có gợi cảm với tụi nó mà.”

Tôi đỏ mặt.

Thằng Minh Tuấn huých khuỷu tay vào người tôi, gật đầu và nói: “Bả nói về con cặc của anh đó.”

Thật là khốn kiếp.

“Thanh Mai ơi, tụi nó là con trai của mình mà.” Mẹ tôi nói.

“Vậy thì đổi người. Tối nay em sẽ hẹn hò với con trai chị, còn chị có thể hẹn hò với thằng Minh Tuấn.” Dì Thanh Mai cười lớn. “Có lẽ nó sẽ cư xử tốt với chị. Cái thằng khốn đó nó thô lỗ với em. Chị cứ dạy thằng Minh Tuấn thành người đàn ông hào hoa phong nhã cho em, chứ không có ngày nó cũng bị tống vô tù.”

“Đừng giỡn nữa.” Mẹ nói. “Mày đang nói chuyện nghiêm túc phải không?”

“Uống thêm chút rượu đi chị.” Dì Thanh Mai dừng lại một lúc rồi tiếp tục. “Hiện giờ chồng chị có lẽ đang đút ngập cặc vô trong lồn con nhỏ tuổi teen nào đó ở trong nhà điếm câu lạc bộ.”

“Ảnh không như vậy đâu.” Mẹ hạ giọng khi nói câu đó, và tôi cau mày với hơi thở xì ra theo câu nói tiếp sau. “Ảnh không còn làm vậy nữa đâu.”

Tôi nhìn thằng Minh Tuấn và nói: “Ba tao không lừa dối.”

“Em không quan tâm chuyện đó.” Nó nói.

“Thằng khốn.”

Chúng tôi chờ đợi, và dì Thanh Mai nhắc đến rượu tequila một lần nữa. Chúng tôi lắng nghe mẹ chúng tôi uống không phải một, mà là hai ly rượu. Đến bây giờ, tôi đã nhún nhảy hai đầu gối lên xuống, sẵn sàng để bắt đầu một đêm hẹn khác.

“Tốt thôi.” Cuối cùng mẹ tôi lên tiếng. “Tao sẽ hẹn hò với thằng Minh Tuấn, còn mày có thể có con trai tao.”

“Ồ, em có thể vậy hả?” Dì Thanh Mai cười. “À đúng rồi! Đó là một cô gái.” Dì Thanh Mai kêu ré lên. “Không phải đó là những gì chồng chị nói khi ảnh lừa dối chị hay sao? Đó là một cô gái!”

Mẹ tôi không cười, chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng bếp và kêu to: “Minh Tuấn, Tuấn Kiệt, xuống đi các chàng trai. Đến đêm hẹn hò rồi.”

“Đến giờ trình diễn rồi đây.” Thằng Minh Tuấn nói nhỏ với tôi.

Chúng tôi đi xuống cầu thang. Mẹ tôi đang mặc bộ đồ ngủ pajamas bằng vải bông, loại mỏng đến nỗi bạn có thể bứt nó ra thành từng mảnh nhỏ. Áo sơ mi của mẹ là loại cài kín cổ, còn quần dài thì được buộc bằng một dây rút. Dì Thanh Mai thì mặc áo thun ngắn hở rốn khác, màu đen rất hòa hợp, bó sát người. Cái quần dì mặc thuộc loại quần lửng ôm bó chân, loại có đường may nối chạy dài từ trên xuống dưới chân và quanh eo rồi ngay dưới trung tâm gò mu phồng lên. Bà dì chết tiệt của tôi thật không biết xấu hổ chút nào. Nhưng mà tôi rất thích.

“Đêm hẹn hò.” Dì Thanh Mai nói, sự phấn khích của dì tỏa sáng qua nụ cười toe toét phô bày hàm răng trắng. “Nhưng có thay đổi. Đêm nay chúng ta sẽ đổi bạn tình, do đó hãy thoải mái với bà dì già nua của cháu nhé, Tuấn Kiệt.”

“Dì không hề già.” Tôi nói, giọng tôi nhỏ, nhưng ít nhất tôi cũng không đỏ mặt khi khen dì mình.

“Ồ, cháu dẻo miệng thật.” Dì Thanh Mai nói. “Lại đây ngồi với dì nào. Giờ thì cùng nhau xem phim thôi. Hãy nhớ một điều: Cứ tin vào bản năng của mình.”

Đèn tắt, hai bà mẹ của chúng tôi vẫn ngồi ở giữa chiếc ghế dài như đêm qua, còn tôi với thằng Minh Tuấn đổi chỗ cho nhau. Tôi ngồi bên trái dì Thanh Mai. Thằng Minh Tuấn ngồi bên phải mẹ tôi. Tuy nó là một đứa con trai hung dữ, nhưng tâm trí tôi giờ đây đang quan tâm đến bà dì gầy gò, gợi cảm của mình hơn là khả năng của mẹ tôi để chống lại thằng em họ tôi nếu như mẹ muốn.

“Trở về mái trường xưa thôi nào.” Dì Thanh Mai nói. “Em thấy ba mình xem phim này vài lần rồi, chị Lan Hương còn nhớ không?”

Mẹ cười và nói “Phim Công lý thô thiển” khi dì Thanh Mai chọn phim trên tivi thông minh bằng tính năng theo yêu cầu.

“Đây là một bộ phim kinh khủng, nhưng nó có mấy cảnh của Pamela Anderson – diễn viên nóng bỏng thời đó – phim đáng xem đấy.” Dì Thanh Mai cười khi nói. “Đừng lo về bộ phim, hãy nhớ rằng cuộc hẹn hò này là để chỉ cách đàn ông đối xử với các cô gái.”

Bình luận

Để lại bình luận