Chương 7

Nhưng lý trí cuối cùng cũng thắng thế. Tôi biết mình không thể làm như vậy. Mẹ là mẹ. Mối quan hệ này là bất khả xâm phạm. Tôi phải kiểm soát bản thân. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng đẩy lùi những suy nghĩ đen tối ra khỏi đầu. Nhưng hình ảnh của mẹ trong nhà tắm vẫn cứ ám ảnh, vẫn cứ hiện lên rõ mồn một trong tâm trí tôi. Tôi tiếp tục sục, nhanh hơn, mạnh hơn, như thể muốn trút bỏ tất cả những khao khát bị kìm nén bấy lâu nay.

Cơn cực khoái ập đến, dữ dội và bất ngờ. Tôi rên lên khẽ, một tiếng rên nghèn nghẹn bị bóp nghẹt trong cổ họng. Tinh dịch bắn ra, dính vào tay và chiếc quần lót. Tôi thở hổn hển, cả người run rẩy, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi khe hở.

Mẹ tôi vẫn đang tắm, dường như không hề hay biết về những gì đang diễn ra ở bên ngoài. Mẹ vẫn tiếp tục kỳ cọ, những động tác chậm rãi, khoan thai. Sau một hồi, mẹ tắt vòi nước, rồi tôi nghe tiếng mẹ quấn khăn tắm. Tiếng sột soạt của vải, rồi tiếng mẹ bước ra.

Tôi vội vàng kéo khóa quần, chỉnh sửa lại trang phục, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Tôi nằm im thin thít, giả vờ đang ngủ say. Tim tôi vẫn đập mạnh, nhưng không còn dồn dập như trước nữa. Một cảm giác trống rỗng, pha lẫn với sự hối hận và thỏa mãn, bao trùm lấy tôi.

Mẹ tôi bước ra khỏi nhà tắm, đi ngang qua cửa phòng tôi. Mùi hương xà phòng và mùi cơ thể mẹ quyện vào nhau, phảng phất trong không khí. Tôi nghe tiếng mẹ khẽ càu nhàu về cái nóng, rồi tiếng bước chân mẹ tiến về phía cầu thang. Tim tôi lại thắt lại. Căn phòng trọ này chỉ có một chiếc giường duy nhất trên gác, và theo như sắp xếp, hai mẹ con sẽ phải ngủ chung.

Tôi nằm im, giả vờ như đã say giấc. Tiếng bước chân mẹ khẽ khàng leo lên cầu thang gỗ ọp ẹp. Tôi cảm nhận được hơi ấm của mẹ, mùi hương quen thuộc của mẹ ngày càng gần. Rồi, một tiếng sột soạt nhẹ nhàng, và tôi biết mẹ đã nằm xuống chiếc giường ngay bên cạnh tôi. Tôi cố gắng hít thở đều, giả vờ ngủ say, nhưng nhịp tim tôi vẫn đập loạn xạ.

Mẹ tôi khẽ trở mình. Qua khóe mắt, tôi lén nhìn. Mẹ mặc một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa mỏng màu hồng nhạt, chất liệu mềm mại, mỏng tang, ôm sát lấy từng đường cong cơ thể. Nó ngắn đến nỗi để lộ gần hết cặp đùi trắng ngần, nuột nà. Cặp ngực đầy đặn của mẹ, vốn đã căng tròn, giờ đây lại càng nổi bật hơn dưới lớp vải mỏng manh. Tôi có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của núm vú qua lớp vải lụa mờ ảo. Hơi thở của tôi bỗng trở nên nặng nề hơn.

Cái nóng của Sài Gòn đêm đó dường như càng thiêu đốt tâm can tôi. Tôi nằm sát vách tường, cố gắng giữ khoảng cách với mẹ, nhưng không gian quá chật hẹp, tôi không thể nào tránh khỏi việc cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể mẹ. Tôi cảm nhận được nhịp thở đều đặn của mẹ, nghe thấy tiếng mẹ khẽ trở mình trong giấc ngủ. Mùi hương của mẹ, ngọt ngào và quyến rũ, len lỏi vào từng giác quan, khiến đầu óc tôi quay cuồng.

Con “cu” của tôi, vốn đã mệt mỏi sau “cuộc chiến” trong nhà tắm, giờ đây lại một lần nữa thức tỉnh, căng cứng đến đau rát. Nó như một vật thể sống, không chịu sự kiểm soát của tôi, cứ thế mà cương lên, cọ sát vào lớp vải quần lót. Tôi phải cố gắng hết sức để kìm nén, để không phát ra bất kỳ tiếng động nào, để mẹ không phát hiện ra sự bất thường của tôi.

Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng nghĩ đến những điều khác, nghĩ đến bài vở, đến trường đại học, đến những người bạn mới. Nhưng tất cả đều vô ích. Hình ảnh mẹ trong bộ váy ngủ mỏng manh, cặp ngực căng tròn, đôi chân trắng mịn, cứ thế hiện lên rõ nét trong tâm trí. Tôi tưởng tượng tay mình đang chạm vào làn da mịn màng của mẹ, vuốt ve theo từng đường cong quyến rũ. Những suy nghĩ đen tối, cấm kỵ lại ào ạt ùa về, không thể nào kiểm soát nổi.

Cả đêm đó, tôi không thể nào chợp mắt được. Tôi nằm im, nghe tiếng côn trùng rả rích bên ngoài, nghe tiếng quạt trần quay đều đều, và cảm nhận hơi ấm từ cơ thể mẹ. Mỗi lần mẹ khẽ trở mình, trái tim tôi lại nhảy dựng lên. Tôi sợ mẹ sẽ phát hiện ra sự khác lạ của tôi, sợ mẹ sẽ biết được những suy nghĩ bệnh hoạn đang giày vò tôi.

Bình luận

Để lại bình luận